81
Tác giả: Nam Phong Ca
Hoàn toàn không cần dùng đến hai mắt, mặc dù trên y sam là khí lạnh đêm thu, nhưng cái ôm này cùng với nhiệt độ cơ thể đều rất quen thuộc, thậm chí mỗi một hơi thở cũng mang theo nhiệt khí ấm áp của người kia.
82
Tác giả: Nam Phong Ca
Ban đêm, bầu trời không trăng không sao.
Một đạo bóng dáng phía bên ngoài địa lao chớp qua. Tiếng thở nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy tiêu thất vào trong không trung, người nọ khom lưng lách qua cánh cửa sắt thấp bé.
83
Tác giả: Nam Phong Ca
Sở Phi Dương lắc đầu nói: “Nỗi khổ? Thánh Cô, ngươi võ công có, tài phú địa vị có, người theo đuổi có, những thứ ngươi có được còn chưa đủ nhiều sao? Chúng ta cũng biết ngươi từ nhỏ đã phải chịu nhiều đau khổ, phụ thân mẫu thân không quan tâm, ngươi có lí do để thù hận.
84
Tác giả: Nam Phong Ca
Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh dẫn theo đệ tử Võ Lâm minh rút lui, dọc đường cũng mấy lần gặp phải sự truy kích nhưng những kẻ cản đường cũng vừa mới thoát ra khỏi địa lao, tinh thần hư nhược, thể lực kém cho nên không khó đối phó.
85
Tác giả: Nam Phong Ca
Mọi người ra khỏi địa phận Vô Cực sơn trang, lại nhanh chóng chạy xa thêm mười dặm. Sở Phi Dương thấy một vài đệ tử Võ Lâm minh thể lực đã suy cạn liền thả chậm cước bộ để bọn họ có thời gian nghỉ một chút.
86
Tác giả: Nam Phong Ca
Đệ tử Võ Lâm minh cấp tốc di chuyển, rất nhanh đã không còn thấy tung tích.
Hai tay Quân Thư Ảnh đang bịt kín lỗ tai Sở Phi Dương, cúi đầu nhìn hắn: “Phi Dương, ngươi thấy sao rồi?”
Sở Phi Dương vẫn chỉ lắc đầu, tựa hồ phải dùng hết toàn bộ khí lực để chống cự.
87
Tác giả: Nam Phong Ca
Thoát khỏi Vô Cực sơn trang cũng có một hai trăm người, bởi vì di chuyển vội vàng cho nên ngay cả lương thực cũng không kịp mang theo.
88
Tác giả: Nam Phong Ca
Tới sơn động, Quân Thư Ảnh để Sở Phi Dương ngồi ở một bên rồi tự mình nhặt vài cành củi khô, đốt lên một đống lửa.
Việc cần làm đã làm xong, Quân Thư Ảnh cũng tìm một vị trí để ngồi xuống.
89
Tác giả: Nam Phong Ca
Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh quay lại nơi mọi người hạ trại dừng chân, Thanh Lang nhìn thấy hai người, nhướn mày: “Độc lại phát tác?”
Sở Phi Dương gật đầu, đi đến ngồi xuống cạnh đống lửa.
90
Tác giả: Nam Phong Ca
Màn lụa đỏ thắm, noãn hương thơm ngát.
Thánh Cô ngồi trước gương đồng, diện vô biểu tình nhìn dung nhan như hoa được phản chiếu trên mặt gương.
91
Tác giả: Nam Phong Ca
Thời điểm lưỡng đạo hắc ảnh xuất hiện giữa không trung, Trình Tuyết Tường thừa dịp địch thủ bị thu hút lực chú ý, một kiếm đâm bị thương mấy tên đệ tử Vô Cực sơn trang, đoạt lấy vị trưởng lão Liên Sơn tộc gần như sắp đoạn khí.
92
Tác giả: Nam Phong Ca
Sở Phi Dương một tay cầm kiếm, một tay thả lỏng phía sau, cứ như vậy bất thình lình xuất hiện ở giữa không trung.
Mấy dải lụa trắng vốn ngăn trở đường lui của Thanh Lang và Quân Thư Ảnh lập tức đổi hướng, được mấy tên bạch y nhân kéo dắt nhắm tới vây quanh Sở Phi Dương.
93
Tác giả: Nam Phong Ca
“Ngăn bọn chúng lại!” Thánh Cô bất thình lình hét lớn một tiếng. Đám người vốn con đang lưỡng lự quan sát tình huống, lúc này nhận được mệnh lệnh lập tức ào lên.
94
Tác giả: Nam Phong Ca
Quân Thư Ảnh vừa nghe được thanh âm này thì nhíu mày, thật sự là cơn sóng này chưa qua cơn sóng khác đã ập tới, chỉ cần Sở Phi Dương ở đâu, là y như rằng ở đó sẽ nảy sinh những chuyện phiền toái.
95
Tác giả: Nam Phong Ca
Trong khoảnh khắc mũi kiếm vừa mới chạm được đến da thịt Cầm Anh, Thánh Cô chợt nghe thấy từ phía sau truyền đến một đạo kiếm thanh réo rắt như tiếng rồng ngâm, ngay sau đó là một cỗ đại lực nhanh chóng áp bách về phía nàng.
96
Tác giả: Nam Phong Ca
Ngọc nhi tựa hồ cảm nhận được bầu không khí đang nổi lên một tia biến hóa nho nhỏ, nét mặt thoáng bất an. Nàng cao giọng quát một tiếng: “Các ngươi còn thất thần cái gì, mau giết bọn chúng, bảo hộ Thánh Cô!”
Đệ tử Vô Cực sơn trang nghe xong mệnh lệnh, còn chưa kịp nhúc nhích thì đệ tử Võ Lâm minh đã giống như không thể kìm nén thêm được nữa, trong nháy mắt bùng nổ.
97
Tác giả: Nam Phong Ca
“Thánh Cô đã chết?” Cao Phóng nhíu mày nói, “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Lúc này sắc trời đã tỏ, cách một cánh cửa phòng, bên ngoài một mảnh ồn ào, bên trong chỉ có tám người, đang hết sức im lặng.
98
Tác giả: Nam Phong Ca
Đôi môi chậm rãi tiếp cận, khí tức quen thuộc phả lên mặt.
Quân Thư Ảnh có thể cảm nhận được Sở Phi Dương đã ở rất gần, mặc dù chưa được hôn, nhưng đôi môi không có tiền đồ đã có cảm giác tê dại, tựa hồ là rất nhớ nụ hôn dịu dàng lưu luyến ngày trước, vì vậy mong chờ đến nỗi khẽ run lên.
99
Tác giả: Nam Phong Ca
Quân Thư Ảnh ngủ thực không an ổn. Y muốn tỉnh lại, có một chuyện rất trọng yếu khiến y nhất định phải tỉnh lại thế nhưng trong giấc mộng tối đen giống như có vô số bàn tay đang bủa vây lấy y, không cho y thoát ra.
100
Tác giả: Nam Phong Ca
Trong khoảnh khắc cánh cửa được đóng lại, Sở Phi Dương bất ngờ dùng lực, muốn kéo Quân Thư Ảnh vào trong lòng.
Thế nhưng hắn vừa mới được giải độc, trọng thương chưa lành, thân thể đúng là hư nhược, cho nên một sức này cũng chỉ có thể khiến Quân Thư Ảnh lảo đảo một chút, rốt cuộc không thể đạt được mục đích.