41 KINH THIÊN BIẾN (TRUNG)
________________________________________
Thời tiết chuyển ấm, hôm nay là một ngày đẹp trời.
Mặt đất ẩm nhè nhẹ bốc lên hơi nước, hơi nước tích tụ mấy ngày dần tan biến vào hư không.
42 KINH THIÊN BIẾN (HẠ)
________________________________________
Cơn mưa tầm tã qua đi, mảnh trăng hiếm hoi lạnh lẽo treo cao. Bóng cây lay động ngoài sân, dừng lại bên cửa sổ, đổ xuống mặt đất, rồi lại nghiêng nghiêng kéo dài ra mãi.
43 DUẪN CAO QUAN (ĐƯỢC LÀM QUAN LỚN)
________________________________________
Ngày ba mươi tháng năm, Tuyên Thống năm thứ hai mươi chín. Thừa Vũ đế băng hà.
44 THỦ BIÊN VƯƠNG
________________________________________
Chu Hành không phải là kẻ tầm thường văn không biết, võ không thạo.
Tiên hoàng cố ý bồi dưỡng y, chỉ dành cho y những gì tốt nhất, bởi vậy bất kể là văn chương hay võ nghệ, y đều đã đạt tới trình độ thượng thừa.
45 THỦ BIÊN VƯƠNG (HẠ)
________________________________________
Chập tối, Lạc Bình ra khỏi thành.
Tửu quán ở ngoại ô Mạt Thành hắn mở khi trước, bây giờ buôn bán cực kỳ náo nhiệt, từ xa xa đã nghe thấy tiếng vung tay cụng rượu.
46 THANH VÂN Y (Y PHỤC MÂY XANH)
________________________________________
Việt Vương xuất chinh không lâu, Ninh Vương đưa ra đề xuất, muốn phái một giám quân tới phụ trợ Chu Đường.
47 LẪM ĐÔNG CHÍ (ĐÔNG CHÍ LẠNH)
________________________________________
Đảo mắt đã mấy tháng trôi qua, chiến sự phương Bắc như dầu sôi lửa bỏng.
Mùa đông tại Mạc Châu tới sớm hơn Trung Nguyên nhiều, và cũng mãnh liệt hơn nhiều lắm.
48 THỐN TUYẾT ĐOẠN ( THỐN TUYẾT GÃY)
________________________________________
Lạc Bình môi nở nụ cười, “Vương gia, thỉnh. ”
Đuôi lông mày Ninh Vương khẽ nhướn, ngây ngẩn cả người.
49 LY NHÂN QUY (CÁCH XA NGƯỜI VỀ) (THƯỢNG)
________________________________________
Cựu Thành Bắc Lăng bị công phá, nhưng quân đội Đại Thừa không thể tiến trú (tiến vào chiếm đóng), cũng không thể lấy được thủ cấp của Mông Tô Đáp, càng mất tinh thần hơn chính là, chủ tướng bị trọng thương.
50 Ly Nhân Quy (Hạ)
________________________________________
Chu Đường nghe Lạc Bình nói vậy, an tâm nhắm mắt ngủ, nhưng bàn tay y vẫn túm lấy ống tay áo của tiểu phu tử, nắm chặt thành một cục vải, Lạc Bình muốn nhúc nhích cũng không được.