41
Edit: Gaasu Noo
Hóa ra không phải trình diễn ở đây mà ở thành phố khác, cách khoảng một tiếng đi xe.
“Bạch…”
“Chị ơi!”
Tôi trố mắt nhìn chị, còn chị cứ mãi tập trung lái xe.
42 Lúc chúng tôi đến rạp hát, vở diễn cũng sắp sửa bắt đầu rồi. Nhân viên dẫn chúng tôi đến một căn phòng riêng, bên trong có mấy người đang đợi. Kỳ thực tôi đã gặp những người này trước đó rồi, nhưng giờ họ mặc trang phục khá nhàn nhã, có vẻ trẻ lại rất nhiều.
43
Bóng đêm thâm trầm phủ mịt cả lối về.
Tôi chưa từng chạy với tốc độ nhanh như bay thế này vào ban đêm, cảm giác mới mẻ lại kích thích. Tốc độ quá nhanh nên không thể nhìn thấy cảnh vật biến hóa ngoài cửa sổ.
44 Hôm sau, tôi soạn lại ba lô thì phát hiện chiếc khăn tay ấy. Trông nó rất tinh tế, chất vải tốt, màu trắng tinh tươm, đường chỉ cầu kỳ, trên viền còn thêu chữ “Lâm”, chắc được đặt may theo yêu cầu.
45 Sau hôm đó, Bạch Nhược Lâm mời tôi đi, tôi cũng không chối từ nữa, xem như việc làm thêm vậy. Nghĩ thế nên trong lòng thoải mái hẳn ra. Tôi tới đấy cũng không tán gẫu với các chị quá nhiều, thật ra chúng tôi không có tiếng nói chung.
46
Nói chuyện điện thoại xong, chị nhìn đồng hồ, “Thì ra sắp mười hai giờ rồi, chả trách thấy đói bụng. ”
“Chị cũng có ăn điểm tâm đâu. ”
Chị khoát tay, “Chị chưa bao giờ ăn điểm tâm.
47 Sau hôm đó, tôi vẫn cảm thấy nên nói chuyện rõ ràng với dì Lạc. Nhưng mỗi lần gọi điện, dì đều nói bận công tác ở ngoài, có gì thì đợi dì về rồi bàn. Qua vài lần, tôi cũng không tiện gọi điện quấy rối dì nữa.
48
Tháng ngày cuối cùng cũng qua, kỳ thi kết thúc, mọi người tan tác như chim muông. Sân trường rốt cuộc cũng khôi phục lại sự vắng vẻ hiếm thấy.
Buổi chiều hôm ấy, mưa rơi lác đác.
49
Chắc chỉ có đi du lịch mới có thể giải bớt sầu lo.
Có người nói đùa ‘du lịch là đi từ nơi mình chán tới nơi người khác chán’. Lời này nghe cũng có lý, cũng không thể phủ nhận.
50 Từ đường Bình Giang đi ra, đúng lúc có thể nghe tiếng người trong khu chợ ở trước mặt. Hai bên đường trồng rợp cây rừng, cành lá rũ xuống, đi ở phía dưới mát mẻ khỏi bàn.
51 Thời tiết nóng nực dịu dần lúc về đêm, chúng tôi dạo quanh con đường gần khách sạn. Tiến vào một tiệm cơm, gọi một dĩa cá sóc chua ngọt, tôm chiên giòn và vài món đặc sản Tô Châu.
52
Trở lại khách sạn, ai về phòng nấy.
Tắm rửa xong ngã xuống giường, tôi thầm nghĩ sáng mai mọi thứ sẽ trở lại vị trí cũ, dì bận việc của dì, tôi làm chuyện của tôi.
53
Tôi trở về phòng, cũng không thèm mở đèn, nằm bẹp trên giường, lắng nghe nhịp tim mình trong bóng tối.
Đúng, tôi biết tôi không thể quay đầu lại được.
54
Đêm đó, trôi theo dòng chảy ăn năn hối hận vô tận.
Tôi vẫn nhớ rất kỹ giấc mơ kỳ quái ấy:
Chập tối, bầu trời xám xịt, căn phòng lớn yên tĩnh được thiết kế tinh xảo, rường cột chạm trổ, toả ra hơi thở cổ xưa, thật giống đã lâu không có người ở.
55
Mọi thứ đều như tôi dự liệu, trở lại vị trí cũ, ai vào chỗ nấy.
Dì bận bịu sự nghiệp của dì, tôi làm trạch nữ (1) của tôi.
Mấy ngày sau, tôi nhận được điện thoại của Bạch Nhược Lâm.
56 Vừa đến khách sạn, tôi lập tức lo lắng không yên, đống đồ kia tốn bao nhiêu tiền, tôi đã tính qua hết rồi, cũng chẳng biết năm nào tháng nào mới có thể thanh toán xong.
57
Tuy đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy ‘bảo bối’ của chị, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác lần đầu tiên.
Lần đầu tiên là lúc tôi và chị chưa thân lắm.
58
Có lẽ thế gian này có quá nhiều phụ nữ cô đơn. Bởi vì phụ nữ bị tình cảm chi phối thân thể, còn đàn ông lại dùng thân thể để chi phối tình cảm —— vậy nên cuộc sống của phụ nữ nhất định sẽ khổ hơn đàn ông!
Một người phụ nữ cô đơn làm bạn với bạn, cũng giống như làm bạn với thú cưng vậy, không biết tôi may mắn hay bất hạnh nữa.
59
Hôm sau, tôi bị cơn tê dại nơi cánh tay đánh thức. Bạch Nhược Lâm gối trên tay tôi ngủ như một đứa trẻ.
Chưa có ai ngủ tư thế thân mật như thế cùng tôi, kể cả dì Lạc năm ấy cũng chưa từng.
60
Từ Nhật Bản trở về, chỉ cảm thấy uể oải. Thân thể mệt mỏi khỏi phải nói, tâm cũng ỉu xìu không kém.
Đang muốn nghỉ ngơi cho thỏa mấy ngày, nào ngờ liền xảy ra vấn đề.