41 Huyễn Ma chậm rãi uống cạn một giọt rượu cuối cùng, ra vẻ lơ đãng hướng về Dung Sâm cười nói:“ Trong tẩm điện của ta còn mỹ nhân đang chờ, không bồi Long quân nữa.
42 Sau khi trở lại tẩm điện của mình, Dung Sâm phân phó bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào quấy rầy y, lập tức đóng chặt cửa phòng, sau đó nằm xuống giường, y như đang ngủ.
43 Huyễn Ma tới tẩm điện của Dung Sâm, gõ gõ cửa, hỏi:“Long quân ngủ chưa?” Cũng không chờ trả lời, liền đẩy cửa mà vào.
Nháy mắt bước vào phòng, chỉ nhìn đến trên giường hai bóng người đang dây dưa bỗng nhiên tách ra, Dung Sâm đẩy người dưới thân vào trong, rồi khoác áo ngủ bằng gấm cho hắn, xoay người lại, kinh ngạc nhìn về phía Huyễn Ma:“Ma tôn?” Lập tức trên mặt hiện ra lạnh lùng giận dữ,“ Đêm khuya Ma tôn tiến đến, có thể có chuyện gì quan trọng không?”
Tầm mắt Huyễn Ma dừng ở trong màn, chỉ thấy người nọ nép mình, hơn nửa khuôn mặt đều chôn trong gối, tựa hồ rất xấu hổ.
44 Giống như làm một giấc mộng thật dài, trong mộng lại nhớ tới trong sơn động Tê Long Sơn, Tiểu giao dùng cái đuôi quấn lên người hắn, làm nũng cọ hắn, một lần lại một lần kêu tên của hắn.
45 Ngoài tẩm điện của Huyễn Ma, nghe thuộc hạ báo lại nói lục soát toàn bộ Vạn Hư cung vẫn không tìm thấy Yến Chỉ Hoài, khóe miệng Huyễn Ma hiện lên một nụ cười lạnh lùng.
46 Đối mặt với biến cố đột nhiên xảy ra, Huyễn Ma còn không kịp phản ứng, Lăng Hoa đã nhanh chóng ném khỏa Tụ Hồn châu cho Dung Sâm, hai tay lập tức kết ấn, thiết hạ kết giới, ngăn cách hắn và Huyễn Ma ở trong vòng kết giới.
47 Nháy mắt kết giới bị phá, Yến Chỉ Hoài liều mạng lao tới, hét lên:“Lăng Hoa!” Nhưng mà thứ tay có thể chạm tới chỉ còn một mảnh hư không.
Biểu tình cuối cùng của y khi quay lại nhìn hắn, hàm chứa thản nhiên cùng với giải thoát.
48 Trong Bắc thiên Ma vực, Vạn Hư cung ngày xưa, sau khi trải qua một lần tu sửa, đã không còn yêu diễm kiều diễm phong năm đó, nhưng vẫn xa hoa như trước, bạch ngọc làm nền, cung điện trang trí đẹp đẽ quý giá, có thể thấy được Ma tôn yêu thích cùng thưởng thức.