261 Nghe được Huyền Lăng Phong nói như vậy Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết suy nghĩ trong lòng hắn liền thành thật trả lời" thập tam vương gia người mới vừa rồi làm cho nô tài sợ muốn chết mới đây người rơi xuống nước thiếu chút nữa vong mạng ngài có biết không""Không.
262 Ha ha ha ha ha ha, Thập Tam Gia, bộ dáng bây giờ của ngươi thật mắc cười. . . "Đồng Nhạc Nhạc vừa mở miệng lên tiếng, vừa không nhịn được cười ha ha. Giờ phút này , Huyền Lăng Phong nơi nào còn sang trọng như dĩ vãng nữa! ?Bộ trang phục vốn hiên ngang oai hùng, giờ phút này đã không còn hai cái tay áo , trở thành loại áo không có tay.
263 Không lẽ, Tiểu thái giám này nói thật. Không phải là hắn hôn mình mà đang cứu mình. Vốn tưởng rằng, Tiểu thái giám này thích mình, mới đối với mình…Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Phong không tránh được sự buồn bã.
264 Chỉ là cho dù hắn nghĩ như thế nào, hắn đều không tìm ra được manh mối. Giờ đây, lúc nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, nhìn lại thấy ánh mắt của nàng vẫn dừng trên người của hắn, làm một bộ dạng muốn truy hỏi sự việc kỹ càng, Huyền Lăng Phong cũng không biết nên trả lời như thế nào cho phải.
265 Thật giống như lúc nàng vẫn còn là một con tiểu điêu. Khi đó đối với Huyền Lăng Thương , nàng là ỷ lại đến chừng nào. Mỗi lần nàng hài lòng hoặc không vui, đều sẽ làm ổ trong lòng Huyền Lăng Thương, được hắn ấm áp ôm lấy thật tốt, nhưng bây giờ.
266 Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhíu mi lại, không ngừng hồi tưởng lại. Tối hôm qua, nàng hình như ở trong lòng Huyền Lăng Thương không ngừng khóc, khóc không biết trời đất, thật muốn chính mình khóc để trút ra hết tất cả ủy khuất đến không còn một mảnh.
267 "Cuối cùng làm sao vậy! ? Ôi, Thập Tam Gia, việc này, tại sao ngươi chỉ nói một nửa ! ?" Nghe được như thế, nàng lo lắng hết mức. Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc như có lửa đốt , Huyền Lăng Phong chứng kiến vẻ lo âu trên mặt của Đồng Nhạc Nhạc , sau cùng chỉ mấp máy đôi môi, mở miệng nói.
268 Thấy dáng vẻ chạy trối chết của Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được bắt đầu cười ha ha. "Huyền Lăng Phong này, thật thú vị!"Đồng Nhạc Nhạc cười ha ha , hắc mâu tuyệt đẹp kia đang cười tít lại, rất là xinh đẹp!Chỉ là sau khi Đồng Nhạc Nhạc đưa mắt quét một vòng, rơi vào Lan Lăng Thiệu Giác ở một bên đang hé miệng mỉm cười nhìn nàng, thì nụ cười trên mặt không khỏi khựng lại.
269 Nhưng mà, điều này cũng khó trách. Coi như nàng mỗi ngày đều nhảy xuống sông bắt cá, thuận tiện tắm rửa luôn. Chỉ là y phục trên người bẩn thỉu, vài ngày cũng không thay đổi, không thối mới là lạ! Nàng cũng không phải Hương Hương Công Chúa ( xem Hoàn Châu Cách Cách) !Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức vọt ra doanh trướng, trên đường gặp bọn Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử, hàn huyên một hồi, Tiểu Lô Tử và Tiểu Quế Tử liền mang nước nóng đến doanh trướng của Đồng Nhạc Nhạc.
270 Đồng Nhạc Nhạc vừa nghĩ, vừa cảm giác được sự đáng tiếc hết sức. Đã chừng này tuổi đầu như vậy, vẫn còn chưa từng ăn tay gấu đấy! Thật sự là bỏ lỡ cơ hội!Trong lòng không ngừng ảo não, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng đứng lên, hỏa tốc mặc y phục.
271 Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được le lưỡi, trên mặt có hơi ngượng ngùng" Không, mới vừa rồi là nô tài qua đói, Thập Tam gia người cũng ăn vài miếng đó! Nếu không để nô tài đi lấy mấy món đồ ăn cho Thập Tam gia !? "Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, liền tính đi ra ngoài.
272 Vào lúc này, sau khi nhìn thấy Huyền Lăng Phong nhảy vào trong ôn tuyền, nàng liền tìm một chỗ tương đối bằng phẳng, sau đó cởi giày, dúng bàn chân nhỏ nhắn vào trong nước.
273 Ban đêm!Trong lúc chưa tỉnh ngủ, Đồng Nhạc Nhạc mới biết không ngờ mình ngủ thẳng đến nửa đêm, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn. Vuốt vuốt đôi mắt nhập nhèm, Đồng Nhạc Nhạc nhìn ra ngoài cửa sổ.
274 Nước da đồng hun, lưng dài vai rộng, dáng người tam giác, cơ bắp cuồn cuộn rõ ràng, phảng phất như ẩn chứa lực lượng vô hạn. . . Mái tóc dài đen nhánh kia, giờ phút này đang dán sát vào sau lưng nam nhân.
275 Bởi vì, bóng lưng này, là quen thuộc như thế đối với nàng. . . "Tại sao lại là hắn ?". . . Trốn!Giờ phút này trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chỉ có suy nghĩ này, không còn muốn nghĩ nhiều về những mặt khác !Nhất định phải trốn! ! !Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không ngừng nghĩ vậy, hai chân càng là chưa từng nhàn rỗi.
276 Hiện tại nội tâm Đồng Nhạc Nhạc không ngừng rít gào, khóc không ra nước mắt, Lan Lăng Thiệu Giác đứng ở bên ngoài bụi cỏ, sau khi nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc chưa đáp lại, lại nâng cước bộ, hướng tới Đồng Nhạc Nhạc đang đi về bên này.
277 Trước kia xem Lan Lăng Thiệu Giác là chánh nhân quân tử, như thế nào hiện tại lại nhìn chăm chú một người nữ nhân xích lõa, ánh mắt cũng không nháy một cái !? Chẳng lẽ là, mỗi nam nhân, đều là như thế này sao !?Hiện tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não lại ngượng ngùng, bên kia Lan Lăng Thiệu Giác, sau khi nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói, lập tức hoàn toàn thức tỉnh.
278 Nhìn hai chân mình thê thảm chưa từng thấy, đại mi Đồng Nhạc Nhạc chỉ còn thiếu nước không có mặt nhăn thành một cái chữ xuyên (川). Vết thương ở chân, nhất định phải xử lý thật tốt , bằng không, nhiễm trùng có lẽ không tốt lắm a!Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cắn chặt răng ngọc, cố nhịn chân đau như kim châm, từ từ mang giày mới vào.
279 "Vâng vâng vâng. . "Cùng với bên ngoài đột nhiên có tiếng người ồn ào huyên náo, Đồng Nhạc Nhạc vốn là mới đi vào giấc ngủ, lại lập tức bị đánh thức. Mờ mờ ảo ảo nghe nói đến mấy cái này , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc sợ đến cả khinh, vốn đang ngủ sâu lập tức không còn sót lại chút gì.
280 Edit : Cà rốtChỉ là, hiện tại nàng hai chân đều chịu tổn thương, cho nên coi như là đơn giản đứng dậy, nàng đều đau đến nhe răng nhếch miệng. Hơn nữa, hiện tại Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được, hai chân mình như dẫm trên mặt chậu than, lửa nóng đau nhức.