Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu Chương 306: Chương 149-3: Huyền Lăng Phong Khác Thường

Chương trước: Chương 305: Chương 149-2: Huyền Lăng Phong Khác Thường



Mặc dù trước đây hắn rất thích những lúc ở cùng tiểu thái giám.

Thích nhìn hắn cười, rất muốn lúc nào cũng ở cùng với hắn.

Nhưng mà, hắn … là thái giám.

Nếu để mọi người biết được, hắn đường đường là một Thập Tam vương gia, lại thích một tên tiểu thái giám, người đời sẽ nói hắn như thế nào đây?

Hơn nữa nếu để Đồng Nhạc Nhạc biết mình thích hắn, có cảm thấy chán ghét mình hay không, coi mình là một tên quái vật? Sau đó dùng ánh mắt khác thường nhìn mình.

Cho nên mấy ngày nay, Huyền Lăng Phong vì suy nghĩ chuyện tiểu thái giám mà muốn phát điên, không dám đi gặp hắn.

Bởi vì sợ chuyện mình thích tiểu thái giám bị lộ.

Nếu như vậy, tiểu thái giám nhất định chán ghét hắn.

Hắn sợ, sợ tiểu thái giám chán ghét nhìn hắn, nếu vậy, hắn sẽ cảm thấy khó chịu.

Vì vậy mấy ngày này, hắn một mực né tránh tiểu thái giám, chỉ cần từ xa nhìn thấy sẽ lập tức xoay người đi khỏi, hôm nay cũng vậy.

Nhưng mà hắn không ngờ, lúc hắn một mực né tránh tiểu thái giám thì tiểu thái giám lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Nhìn tiểu thái giám như trên trời rơi xuống, toàn thân Huyền Lăng Phong rung động, thân thể lảo đảo một cái, liền ngã về phía sau.

Nhìn thấy Huyền Lăng Phong bị mình hù dọa, muốn ngã ra phía sau, Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy liền sợ đến mở to mắt, lập tức vươn tay muốn kéo hắn lại, tránh cho hắn ngã xuống đất.

Nhưng mà Đồng Nhạc Nhạc lại đánh giá cao sức lực của mình.

Lúc nàng kéo hắn, không những không kéo được mà còn bị hắn kéo cùng nhau ngã xuống đất…

May mà ở phía dưới có hắn làm đệm, cho nên Đồng Nhạc Nhạc ngã xuống cũng không cảm thấy đau.

Lúc phản ứng được mọi việc, nghĩ đến Huyền Lăng Phong dưới người, nàng lập tức la lên:

“Ôi, Thập Tam gia, ngài không sao chứ? Ngài có bị thương hay không? Thật xin lỗi, nô tài không phải cố ý, nô tài chỉ muốn kéo ngài thôi!”

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói vừa lộ vẻ mặt hối lỗi.

Đối với sự hối lỗi của nàng, Huyền Lăng Phong cảm thấy tim đập nhanh dồn dập.

Nhớ lại lúc nãy hai người ngã xuống, hắn chỉ cảm thấy người trong lòng mềm mại thơm ngát, ôm vào lại thoải mái như vậy.

Hơn nữa trên người tiểu thái giám luôn mang theo mùi hoa dìu dịu dễ ngửi, như hoa sen thanh nhã, tinh tế…

Giờ lại thấy khuôn mặt lo lắng của nàng, hắn chỉ cảm thấy tuyệt đẹp, không rời mắt được.

Thật hy vọng, đời này, đều có thể ôm hắn như vậy, nhìn thấy hắn như vậy, vĩnh viễn không buông tay.

Đối với Huyền Lăng Phong đang si ngốc nhìn mình, Đồng Nhạc Nhạc nhíu mày.

Không biết tại sao hắn nhìn mình có chút kì lạ.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đứng dậy, đưa tay hươ hươ hắn.

“Thập Tam gia, người không sao chứ? Thập Tam gia!”

Câu nói cuối cùng, âm lượng nâng cao.

Nghe thấy tiểu thái giám hét to, Huyền Lăng Phong bừng tỉnh, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng, còn cả chuyện mình ngây ngô nhìn người ta nữa, không biết người ta có nhìn ra chuyện gì hay không?

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn hết sức bối rỗi, vì muốn che dấu chuyện vừa rồi, đánh lấy tay che miệng ho khan một tiếng.

“Khụ Khụ, Bản, Bổn vương không có việc gì!”

Hắn vừa nói vừa đứng dậy.

Sau đó phủi cỏ và bụi bặm , che dấu vẻ mặt khác thường.

Đối với vẻ cúi đầu, không ngừng phủi cỏ trên người, chân mày Đồng Nhạc Nhạc chưa thả lỏng.

Mặc dù bề ngoài hắn vẫn vậy, như ánh mắt hắn luôn né tránh ánh mắt của nàng, hình như né tránh tiếp xúc với nàng.

Rốt cuộc là tại sao?

Trong lòng nghi hoặc không ngừng, thật ra chuyện này Đồng Nhạc Nhạc vẫn chôn kín trong lòng.

Nàng là người không thể che dấu tâm tư, cho nên gặp phải tình huống như vậy, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi:

“Thập Tam gia, có phải người chán ghét nô tài?”

“Cái gì, không phải đâu!”

Hắn trả lời mà không hề suy nghĩ, lập tức nói ra.

Thần sắc vô cùng kích động.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, không khỏi sửng sốt, phản ứng của hắn có vẻ hơi quá, là nàng gặp ảo giác sao?

Tuy trong lòng vẫn còn nghi ngờ nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần hắn không ghét nàng là được rồi.

“Nếu không phải ngài ghét nô tài, vậy sao mấy ngày nay luôn né tránh nô tài? Nô tài làm sai chuyện gì làm cho ngài không vui sao?”

Nghe Đồng Nhạc Nhạc nói vậy, hơn nữa còn có vẻ nghi hoặc trên khuôn mặt nhỏ nhắn đó, ngay lúc này Huyền Lăng Phong không biết giải thích như thế nào.

Thì ra chuyện mình muốn giấu đã bị hắn nhìn ra.

Nhưng mà vì sao hắn nhìn ra được? sở dĩ mình né tránh hắn, không phải vì chán ghét hắn, mà là… rất thích hắn…

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong mấy máy môi, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc càng thêm si mê, ảo não, bất đắc dĩ, thở dài…

Mọi vẻ mặt đều hóa thành một tiếng thở dài.

Mình thích hắn, nhưng không được đón nhận, hắn như vậy cũng không qua được cửa ải này.

Hắn không chịu được ánh mắt của người đời…

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong cụp mắt, mở miệng nói:

“Bổn vương không tránh ngươi, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, gần đây Bổn vương thích võ, cho nên lúc nào cũng nghĩ đến chuyện học võ, vì vậy mới không chú ý đến ngươi! Được rồi, không nói chuyện nữa, Bổn vương muốn đi Dưỡng Tâm điện bái kiến Hoàng huynh!”

Vừa dứt lời, không đợi Đồng Nhạc Nhạc đáp lại, lập tức lướt qua nàng, đi về phía Ngự thư phòng.

Nhìn bóng dáng dứt khoát rời đi không thèm quay đầu lại của hắn, gương mặt Đồng Nhạc Nhạc nhăn lại.

Thật sự là nàng nghĩ nhiều quá hay sao?

Có lẽ, trong lòng hắn có chuyện gì muốn lừa nàng, không chịu nói.

Loading...

Xem tiếp: Chương 307: Chương 150 - 1: Cửu Công Chúa Triệu Hi Quốc

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Lãng quên

Thể loại: Tiểu Thuyết, Ngôn Tình

Số chương: 7


An Sinh

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 31


Người Tìm Xác

Thể loại: Khoa Huyễn, Huyền Huyễn

Số chương: 50


Độc Y Xấu Phi

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 98