81 Hàn Tiếu kéo Hàn Nhạc chạy về khách điếm, Hàn Nhạc thở phì phò, vỗ ngực một cái: “Tỷ, chân chạy cũng nhanh đấy”.
Hàn Tiếu biết hắn đang giễu cợt mình, trừng mắt liếc hắn, dò xét chung quanh, không ai đuổi theo, vì vậy khóa cửa, ngồi lên ghế, thở hổn hển.
82 Hàn Tiếu nằm hai ngày trên giường rồi ngồi dậy một lúc lâu, tuy rằng đêm ngủ nằm mơ nhiều nhưng nàng lại bất ngờ cảm thấy mình thân khinh khí sảng*, tựa như sức sống lúc trước đều trở lại.
83 Hàn Tiếu không trả lời, nàng nhìn chòng chọc Nhiếp Thừa Nham hồi lâu. Bỗng dưng lại nghĩ không biết trong lòng hắn sợ cái gì hơn. Nàng hỏi rồi Nhiếp Thừa Nham không hiểu, há mồm kinh ngạc nhìn nàng.
84 Nhiếp Thừa Nham không hề nói dối, chân của hắn quả thật vô cùng đau đớn, ngày thứ hai quả nhiên thời tiết trở nên vô cùng âm u. Lại bởi vì ôm Hàn Tiếu, chân của hắn bị chèn ép cả đêm, lại phải gắng gượng chống dậy ngồi lên ghế dựa, ngày thứ hai bệnh của hắn lại tái phát, rốt cuộc ngồi cũng không được, đành phải nằm trên giường.
85 Vì chuyện chữa bệnh cho nữ tử ở xướng quán, Nhiếp Thừa Nham bắt đầu sắp xếp, xuất phát từ mục đích bảo vệ cho Hàn Tiếu, Nhiếp Thừa Nham cũng không để nàng ra vào xướng quán, mà lại giống như lần trước, tìm một tiểu viện gần xướng quán, để bệnh nhân tự mình tới.
86 Nhiếp Thừa Nham rốt cuộc cũng được như ý nguyện đưa Hàn Tiếu từ kinh thành trở về Bách Kiều thành, trong lòng vui đến không nói nên lời. Hai người xa cách đã lâu, lúc gặp lại chỉ thấy tình cảm càng sâu hơn trước.
87 Hàn Tiếu dàn xếp được chuyện Nhiếp Thừa Nham, theo lời hứa đến phòng số một Thiên Tự chẩn bệnh cho vợ người thanh niên kia, Nhiếp Thừa Nham không yên tâm phái Hoắc Khởi Dương đi theo nàng.
88 Nàng tên là Tiêu Ý Như, là đứa con thứ mười ba của Tiêu vương đời thứ ba.
Mẫu phi của nàng chính là Như phi được hoàng đế sủng ái nhất lúc bấy giờ.
89 Như Ý ngập tràn hy vọng trở về hoàng cung, trên đường đi nàng cân nhắc, nghĩ ra lý do giải thích hợp lý, hy vọng có thể lay chuyển phụ hoàng cho nàng một cơ hội nữa.
90 Tuy Hạ quốc nơi đó, so với Bách Kiều thành thì xa hơn rất nhiều thế nhưng Như Ý không thấy mệt mỏi, nàng thực sự không có chút cảm giác gì, nơi đó ở đâu? Đi như thế nào? Làm sao để sống qua ngày? Nàng không muốn có một chút suy nghĩ nào, dường như việc gì cũng không sao cả.
91 Thà chết không phục?”, Hạ vương cười hung ác, một cái bạt tai rơi trên mặt nàng. Như Ý bị đánh hai tai ù ù, giọng nói của Hạ vương như từ một chân trời xa xôi: “Ta và ngươi thế mà lại là một cặp trời sinh, ta thích nhất nhìn bộ dạng người ta thà chết không phục mà lại cứ nằng nặc cầu xin được sống”.
92 Như Ý công chúa được cứu, giữ được tính mạng, nhưng nàng cũng không biết trong lòng mình cảm thấy thế nào.
Đại phu xem bệnh cho nàng vừa mới rời khỏi, Hỷ Nhi bị Mục tiểu tướng quân gọi đi hỏi chuyện, chỉ còn lại một mình nàng đơn độc nằm trên giường.
93 Như Ý đi rồi, theo đội hộ vệ của hoàng gia hộ tống về kinh thành.
Lúc nàng đi cũng không chào Mục Viễn, điều này khiến trong lòng nàng luôn cảm thấy thiếu gì đó.
94 Như Ý đi rồi.
Mục Viễn tự cảm thấy cả đời này thản nhiên thư thái, không mắc nợ bất kì kẻ nào, thế nhưng đối với Như Ý, hắn luôn cảm thấy hắn nợ nàng rất nhiều.
95 Tuy Mục Viễn muốn gặp Như Ý nhưng không tìm được cơ hội thích hợp. Công chúa ở trong thâm cung không phải thần tử bình thường có thể đến tìm. Huống hồ Mục Viễn lại luôn chấp hành quy củ, hắn không thể làm chuyện thẳng thừng lao đến gặp người như thế này được.