41 Không xứng? Là chỉ Hàn cô nương ư?
Hoắc Khởi Dương hơi giật mình vì ý nghĩ đó của mình, đang định đáp lời thì Nhiếp Thừa Nham lại khua tay nói: “Không cần trả lời nữa, coi như ta chưa nói gì”.
42 Vân Vụ lão nhân xuất quan khiến không khí trên núi Vân Vụ lại trở về điểm đóng băng. Đám đại phu cẩn thận dè dặt, không còn dám trắng trợn chiếm cứ viện Tập Chẩn.
43 Bỗng nhiên, Hàn Tiếu nghe Nhiếp Thừa Nham nói muốn dẫn Hàn Nhạc đến Bách Kiều thành ở một thời gian thì cảm thấy rất ngạc nhiên, Nhiếp Thừa Nham giải thích là muốn vào thành giúp nàng thảo luận chuyện điển tịch giải độc, Hàn Nhạc lại nhiều lần nói với hắn muốn xuống núi chơi, cho nên nhân dịp này dẫn hắn đi cho khuây khỏa.
44 Hàn Tiếu không nói lời nào, trừng mắt nhìn ông ta, Vân Vụ lão nhân vốn đang bình tĩnh, ung dung, nhưng bị nàng nhìn hồi lâu, bỗng nhiên lại có cảm giác chột dạ.
45 Tim Hàn Tiếu đập rất nhanh, trên môi là cảm giác mềm mại, ấm áp, là môi của Nhiếp Thừa Nham. Hàn Tiếu không biết cảm giác khi nam nữ thân mật chính là như vậy, dường như nó khiến con người ta bị thiêu đốt đến tan chảy.
46 Ngày thứ hai, lúc mờ sáng Hàn Tiếu đã đến tập chẩn viện, tuy Lâm Chi đã chết nhưng hai ngày qua Vân Vụ lão nhân không buông lỏng việc giải độc, trái lại còn dặn Hàn Tiếu hôm nay phải đến trước khi trời sáng.
47 Ôm một lúc thì được, nhưng bụng biểu tình mà vẫn chưa buông thì Nhiếp Thừa Nham thật sự không thể nhịn được nữa, nhấc Hàn Nhạc quăng đi, Hoắc Khởi Dương không biết trốn ở chỗ nào chợt vọt ra thuận tay đỡ được Hàn Nhạc, thả xuống đất.
48 Tiếng người nói chuyện từ phòng ngoài truyền tới, giống như Hàn Nhạc và ai đó nói chuyện với nhau, loáng thoáng nghe thấy: “Đại hiệp…tìm tỷ tỷ…”, Hàn Tiếu nghe không rõ nhưng cũng đoán được Hàn Nhạc đang bị Hoắc Khởi Dương ngăn cản ngoài cửa.
49 Hàn Tiếu và Nhạc Nhạc trở về Nham trúc, đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng. Hàn Nhạc nhờ chuyện vui dạo trước đã biết được tỷ tỷ phải học cái gì nên lần này cũng chẳng nhao nhao đòi ăn thịt, ngoan ngoãn ngồi xới cơm cho tỷ tỷ.
50 Lúc Nhiếp Thừa Nham tiếp quản núi Vân Vụ đã kiên quyết thay đổi vài chuyện. Trong đó, chuyện làm người trên núi phản ứng kịch liệt nhất đó là sửa lại quy củ đối với bệnh nhân lên núi cầu chẩn.
51 Hàn Nhạc đương nhiên đối với nữ nhân chạy đến tìm tỷ phu tương lai này không mấy hảo cảm, hai tay khoanh trước ngực, miệng nhếch lên làm bộ dạng của tên tiểu ác bá: “Thành chủ đại nhân không phải cứ muốn gặp là có thể gặp”.
52 Phượng Ninh ném cái hộp lên đùi Nhiếp Thừa Nham: “Vật này cho ngươi, ngươi báo cho Long Tam tới lấy, ta đi trước hai ngày, sau đó sẽ trở lại”.
Nhiếp Thừa Nham cũng không nhìn xem trong hộp rốt cuộc là vật gì, khoát tay chặn lại, Hoắc Khởi Dương liền lắc mình ngăn trước mặt Phượng Ninh, hiển nhiên cũng không định để cho nàng đi.
53 Bức thư của Vân Vụ lão nhân đề tên người nhận là Hàn Tiếu, nhưng Nhiếp Thừa Nham mặc kệ, hắn mở ra đọc cùng Hàn Tiếu.
Trong thư lão nhân viết ông ấy vốn định đi xử lý chuyện riêng sớm nhưng vì phải truyền thụ y thuật cho Hàn Tiếu nên kế hoạch mới bị chậm lại so với dự tính một năm.
54 “Là ai đến thành chúng ta gây chuyện?”. Thanh âm vô cùng vang dội của một người trẻ tuổi từ phía sau đám người truyền đến, mọi người đang đứng vây xem liền chừa ra một lối đi.
55 Lỗ Trực ngồi ngây trong phòng trợn mắt nhìn hóa đơn tiền thuốc: “Cái tên mao hài tử này, ngươi lừa ta, làm sao mà lại đắt thế này?”.
“Tại sao không? Trước mắt ngươi không phải đã có rồi sao?”.
56 Hàn cô nương là ai?
Hàn cô nương chính là Hàn cô nương chứ sao? Người bị lôi kéo không biết nói thế nào mới được.
Lỗ Trực trừng mắt, trong lòng không thoải mái, hắn không phải không biết nàng là Hàn cô nương, vấn đề là nàng không phải là nô tỳ sao? Tại sao lại có y thuật tốt như vậy? Nô tỳ làm sao có thể viết sách được? Chẳng lẽ thật là có cô gái làm phu quân kiêu ngạo?
Lỗ Trực đối với việc chẳng bao giờ thấy được mặt đệ tử của Vân Vụ lão nhân nhưng lại thường xuyên nhìn thấy Hàn cô nương cảm thấy rất thần bí.
57 Lúc Hàn Tiếu mất tích thì Nhiếp Thừa Nham vẫn đang ngồi tiếp khách, vị khách đó chính là tướng quân đang đóng quân ở thành Cố Sa – Tạ Sâm.
Tạ Sâm đã từng được nghe nói đến thành Bách Kiều, cũng biết đại danh của Nhiếp Thừa Nham nhưng, hắn không ngờ mặt mũi của vị thành chủ thành Bách Kiều này lại lớn đến vậy, có thể trực tiếp yêu cầu quan lại trong thành đến hẹn gặp mặt với hắn.
58 Hai người qua vài ngõ rẽ quanh co, cuối cùng đi đến một con hẻm nhỏ rất khó để ý. Hàn Tiếu cẩn thận nhìn một chút, ngõ nhỏ trước sau thông suốt, thuận tiện để chạy trốn.
59 Hàn Tiếu không kịp chào hỏi nàng, chỉ vào phía sau lưng Phương Ninh hô lớn: “Cẩn thận!”.
Phượng Ninh không quay đầu, như có đôi mắt sau gáy, đôi chân khẽ chuyển, khom lưng tránh được một đao đánh lén của tên tiểu binh.
60 Hàn Tiếu về đến khách điếm thì thấy Nhiếp Thừa Nham vẫn đang chờ ở cửa, không thấy bóng dáng Thôi An đâu cả. Hàn Tiếu bước chậm dần lại, kéo kéo tay của Nhiếp Thừa Nham: “Chủ tử, nô tỳ đã trở về rồi, nô tỳ không sao cả”.