Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Đừng Nhắc Em Nhớ Lại Chương 5: Chương 1.5

Chương trước: Chương 4: Chương 1.4



Tôi chợp mắt được một lát thì có người gõ cửa phòng. Quản lý Tống rụt rè tiến đến báo với tôi rằng Trần Quy đã say mềm nhưng khách không chịu buông tha, ép anh ta nhất định phải gọi tôi ra uống một ly. Thấy tình hình không ổn nên cô ấy phải chạy đến tìm tôi.

Tửu lượng của Trần Quy rất tốt, nhưng hễ trông thấy Tề công tử là ba hồn bảy vía đều bay tứ tung hết cả. Chừng như anh ta đã bị chuốc quá say nên mới không ngăn cản quản lý Tống đi gọi tôi.

Không thể mang bộ dạng ngái ngủ này ra ngoài tiếp khách được, tội vội dậy rửa mặt chải đầu, trang điểm thật sinh đẹp rồi chạy đến lầu ‘Nghe Sông’ giải cứu Trần Quy.

‘Nghe Sông’ là một căn lầu độc lập tọa lạc ở vị trí gần bờ sông nhất, năm sân thượng nhìn ra cảnh sống nước tuyệt đẹp.

Tôi vừa bước chân vào Nghe Sông liền trông thấy bốn năm người say rượu, đang nằm ngủ tít mít trên sô pha.

Uống nhiều cũng không sao cả, đám công tử này đều biết chừng mực, không chơi bời quá đáng. Trên gác hai rất ồn ào, người hát hò, người khiêu vũ. Trần Quy ngồi ở sô pha, trông sắc mặt vẫn ổn, chỉ có mắt là ửng đỏ. Xưa nay anh ta uống rượu chưa bao giờ đỏ mặt, mà chỉ đỏ mắt. Xem ra đúng là đã say khướt rồi.

Tề công tử cũng uống rất nhiều, bộ dạng khác hẳn ngày thường. Trông thấy tôi, anh ta cười khì. “Cô chủ xinh đẹp tới rồi…. Thất Xảo hát hay nhất quả đất, mau tới hát cho mọi người nghe một bài đi!”

Tôi đang vịn vào vai một cô bé tiếp khách để đứng cho vững, cười tươi nói: “Sếp Tề tha cho tôi đi, anh nhìn chân tôi xem, sưng vù lên thế này mà vẫn cố gắng đến mười rượu anh. Tạm thời bỏ qua cho kẻ tàn tật này một lần nhé!”

Tề Toàn lắc đầu quầy quậy. “Không được! Có phải bắt cô nhảy đâu! Ở đây có một giọng nam trầm cực hay, mau mau, song ca bài ‘Bởi vì tình yêu’ đi! Tử Lương…. Tử Lương đâu rồi?”

Ai đó lên tiếng đáp rằng Trình Tử Lương đã vào WC. Tôi cười đến nỗi mỏi cả quai hàm. “Sếp Tề hát cũng hay mà, hay là chúng ta song ca một bài nhé?”

“Không được!” Tề Toàn lắc đầu. “Tôi phải giới thiệu người bạn này cho cô! Trình Tử Lương! Trình Tử Lương! Cậu bị hỏng thận hay sao mà vào WC cả ngày không ra thế?”

Có tiếng đáp lại từ xa. Tề Toàn lại hào hứng vẫy tay với người đó. “Nhanh nào, nhanh nào! Tôi giới thiệu với cậu bà chủ xinh đẹp này. Tử Lương, đây là bà chủ của Lotus – Trâu Thất Xảo!”

Thật không ngờ tôi và Trình Tử Lương còn có cơ hội bắt tay nhau mà nói lời hạnh ngộ. Tôi cảm thấy nụ cười trên mặt mình đã đông cứng lại, may mà tôi gắn mi giả khá dày nên người đối diện không thể nhìn rõ mắt. Tôi cúi đầu, bình tĩnh nói: “Rất vui được gặp anh Trình!”

“Tử Lương vừa về nước. Hai người đúng là có duyên đấy, Thất Xảo!”

Một đêm gặp những hai lần, nếu đây là ý trời thì đành phải chấp nhận thôi. Tôi cười hỏi: “Có duyên gì chứ? Chẳng lẽ tôi và sếp Tề vô duyên sao?”

Tề Toàn cười lớn. “Tôi nói sai mất rồi! Đúng là uống nhiều quá rồi! Cô biết chị của Tử Lương là ai không? Là bà Tô đó!”

Ở đây có khá nhiều người biết Tô Duyệt Sinh, nghe Tề Toàn nói xong, họ đều ồ lên. “Thế này thì vai vế đúng là loạn nhỉ!”

“Cô Trâu phải cạn môt ly mới được!”

“Một ly sao đủ! Ít nhất cũng phải ba ly!”

“Ra mắt Cậu cơ mà, ba li cũng không đủ! Phải một tá!”

Đám người này say nên nói nhảm nhí quá rồi! Tôi vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười.

“Được các vị trêu chọc là niềm vinh hạnh cho tôi, nhưng lôi cả anh Tô vào thế này thì tôi tổn thọ mất! Mọi người nhìn xem, chân tôi sưng như giò heo đây này, vừa phải đến gặp bác sĩ lấy thuốc bôi, bác sĩ dặn phải kiêng đủ thứ nào là cay, tanh, rượu. Nhưng hôm nay mọi người đang vui vẻ như vậy, tôi vẫn liều uống một ly này, mong các vị giơ cao đánh khẽ!”

Cô gái bên cạnh định rót rượu cho tôi nhưng Tề Toàn giằng lấy chai rượu, rót đầy một li Whisky, nói: “Không được phép gian lận!”

Tôi cười khì, nhận lấy li rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Mọi người xung quanh vỗ tay cổ vũ. Tề Toàn lại nói: “Có khí phách! Hôm nay coi như tha cho cô, nào, giờ đến đây hát một bài đi!”

Mặt tôi nóng ran, từ thực quản đến dạ dày như bị lửa thiêu, rượu mạnh không thếm đá thực sự rất khó chịu.

Tôi nói: “Cung kính không bằng tuân mệnh, tôi đành phải chịu cười chê một lần rồi! Có điều, tôi hát xong thì mọi người phải đồng ý để tôi đưa cậu Trần về phòng làm việc đấy nhé, tôi còn nhiều việc cần cậu ta xử lý!”

Tề Toàn cười đáp: “Được! Ở đây toàn là đàn ông, cô thích đưa ai đi thì đưa!”

Mọi người cười rộ lên, nữ phục vụ chọn giúp tôi bào ‘Bởi vì tình yêu’, Tề Toàn đẩy Trình Tử Lương lên sân khấu. Tôi khẩn khoản nhìn anh ta rồi đưa tay ra hiệu “Mời!”, sau đó nhận lấy micro mà phục vụ đưa cho.

Giai điệu quen thuộc vang lên, Trình Tử Lương không nhìn tôi, cũng không hát câu đầu tiên. Tề Toàn hỏi: “Sao thế hả?”

“Tôi không biết bài hát này, ở nước ngoài lâu quá nên không rành mấy bài đang thịnh hành trong nước lắm!”

“Vậy thì đổi bài khác đi!” Tề Toàn hét lớn. “Đổi một bài xưa cũ cho cậu ta! ‘Đêm trăng tròn hoa thắm’ nhé, bài này chắc thuộc đúng không?”

Trình Tử Lương bất giờ mới quay sang nhìn tôi. Tôi mỉm cười, hỏi: “Anh Trình hát được không?”

Anh ta gật đầu. “Bài này đi!”

‘Từng làn gió xuân thổi vào tâm trí tôi

Trái tim nhớ nhung người cứ thổn thức không yên giấc

Vì sao người không hiểu hoa rơi hữu ý

Đành nhìn ánh trăng soi ngoài cửa sổ….

Tôi chưa bao giờ song ca với Trình Tử Lương, huống hồ là một bài hát đối đáp.

“Trăng tròn hoa thắm’ chẳng qua là một ước vọng xa vời thời còn ngây thờ, sau khi trưởng thành, chúng tôi đều biết rằng hoa không phải lúc nào cũng nở, trăng không phải lúc nào cũng tròn. Nghĩ mà cảm thấy bi thương, ngày tái ngộ Trình Tử Lương, chúng tôi lại hát ca khúc này. Trăng tròn ở đây chỉ là trăng trong nước, hoa thắm này chỉ là hoa trong gương mà thôi. Tôi chuyên tâm hát cho đến hết bài, nhận một tràng pháo tay tán dương của mọi người, đương nhiên phần lớn là vì họ muốn tang bấc Trình Tử Lương.

Tôi đặt micro xuống, nói: “Cảm ơn mọi người, tiệc rượu hôm nay tôi xin mời mọi người, các vị cứ chơi thoải mái nhé!”

Tề công tử say rượu nên lắm lời, kéo tay áo tôi, nói: “Sao lại là cô mời chứ? Cô mời thì khác nào Tô Duyệt Sinh mời đâu? Chúng tôi đến uống rượu sao lại bắt anh ta trả tiền?”

“Anh Tô và tôi thực sự chỉ là bạn bè bình thường thôi!” Tôi gạt tay Tề Toàn ra.

“Sếp Tề cứ trêu chọc tôi như vậy thì làm sao tôi có người yêu đây?”

Tề Toàn cười haha. “Bạn bè bình thường cái gì chứ?”

Tôi qua quýt đáp lại Tề Toàn vài ba câu rồi đưa Trần Quý rời khỏi đó. Ra khỏi căn lầu, tôi nhờ bảo vệ dìu Trần Quý lên chiếc limo. Tôi ngồi ở hàng ghế cuối, gió đêm thổi vào lạnh buốt da thịt, chân đau đến nỗi không còn cảm giác, chỉ thấy dạ dày vô cùng khó chịu. Trở lại phòng làm việc, tôi đóng cửa rồi vịn tường WC, gục xuống bên cạnh bồn cầu, đột nhiên tức ngực khó thở, thậm chí không còn sức lực đứng lên đi lấy thuốc.

Tôi bị suyễn khá nặng, luôn phải mang theo ống xịt bên người, nhưng vừa rồi tôi lại vứt túi xách trên bàn làm việc. Tủ đồ trong WC cũng có thuốc, tôi cố gắng đừng dậy bốn, năm lần mà không được. Lần cuối cùng, tôi va vào cửa tủ, hô hấp khó khăn khiến ngón tay tôi không còn sức lực để mở cánh cửa cứu mạng ra.

Điện thoại đổ chuông, cách tôi chỉ mười bước chân. Trần Quy đã say khướt, A Mãn lúc này chắc hẳn đang ở quầy. Ngoài hai người họ ra, thường không có ai khác đến gần phòng làm việc của tôi. Chẳng lẽ hôm nay tôi sẽ chết ở đây sao?

Tiếng thở của tôi mỗi lúc một ngắn, những ngón tay run rẩy gắng sức túm lấy cổ áo như thể hi vọng mở ra một lỗ thoáng trước ngực. Tôi và Trình Tử Lương đúng là kị nhau, mỗi lần thấy anh ta, tính mạng tôi liền rơi vào tình trạng nguy hiểm.

Trước khi mất đi ý thức, tôi nghĩ, nếu có kiếp sau, nhất định sẽ tránh thật xa Trình Tử Lương.

Loading...

Xem tiếp: Chương 6: Chương 2

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tình Yêu Của Thiên Thần

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 43


Ngược Thời Gian

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 32


Sứ mệnh của công chúa

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 22



Túng Sủng Kim Bài Yêu Hậu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50