Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Đừng Nhắc Em Nhớ Lại Chương 4: Chương 1.4

Chương trước: Chương 3: Chương 1.3



Tôi định thần lại. Không thể nào, đó không phải Trình Tử Lương! Trình Tử Lương sẽ không hút thuốc ở hành lang, cũng không ngồi cô độc ở đây, càng không xuất hiện tại nơi này. Có lẽ anh ta đang nhìn tôi, tôi có chút dao động. Tôi chứ từng nghĩ đến cuộc tái ngộ với Trình Tử Lương, càng không có dự định gặp lại anh ta.

Năm xưa chia tay một cách tuyệt tình như thế, chẳng phải vì không muốn thấy mặt nhau nữa sao?

Trong lúc tôi vẫn còn bán tin bán nghi, cửa vào thang bộ bỗng nhiên bị mở toang, ai đó lên tiếng: “Anh Trình? Anh có đó không?”

Nhân lúc Trình Tử Lương quay lại trả lời, tôi đã kịp thời chạy một mạch lên tầm năm, đẩy cửa vào hành lang. Vì quá bất cẩn, chân tôi vấp vào đoạn tiếp giáp giữa sàn chống tĩnh điện và sàn xi măng, gót giày đột nhiên gãy rời khiến tôi lảo đảo.

Một y tá đi ngang qua vội vàng đỡ lấy tôi. Tôi có cảm giác cả lưng mình toàn là mồ hôi lạnh. Mấy phút vừa quâ cứ như bị bóng đè, tôi hoang mang tột độ, hóa ra người đó đúng là Trình Tử Lương? Cũng mat, anh ta không đuổi theo tôi, nếu trông thấy tôi ngã, cũng không biết anh ta sẽ nghĩ gì nữa.

Đến trước cửa phòng phẫu thuật, bước chân tôi vẫn còn chệch choạng. Thế nhưng tôi chợt hiểu ra, Trình Tử Lương sẽ không đuổi theo tôi, bởi vì lúc này, chúng tôi đâu cần gặp lại nhau nữa.

A Mãn giới thiệu bác sĩ phụ trách với tôi. Hướng Tinh được đưa vào bệnh viện gần trường sau khi xảy ra tai nạn. Bản thân cô ấy cho rằng không có gì đáng ngại, chỉ bị trầy xước một chút, nhưng A Mãn không yên tâm nên đã giúp cô ấy chuyển viện, nhờ vậy mới phát hiện ra cô ấy bị xuất huyết trong, rạn lá lách. Cũng may mà tiến hành phấu thuật kịp thời.

Tôi nói chuyện với bác sĩ một lát, sau đó nhìn đồng hồ. Giờ này Bắc Mỹ còn chưa hừng đông, Tô Duyệt Sinh có lẽ vẫn đang ngủ. Tôi quyết định sẽ gọi điện nói với anh sau.

Hướng Tinh được gây mê chưa tỉnh, tôi tranh thủ thu xếp phòng bệnh rồi gọi điện đến công ty dịch vụ gia chánh, thuê một người giúp việc nấu ăn giỏi để phục vụ cơm nước cho Hướng Tinh. Về phần hộ lí, tôi nhờ bác sĩ phụ trách hỏi thăm giúp. Sắp xếp đâu vào đấy xong xuối thì đã hơn chín giờ tối, tôi liền gọi điện báo cáo sự việc cho Tô Duyệt Sinh.

Hình như anh đang bận, nghe tôi nói xong chỉ đáp ngăn gọn: “Biết rồi!”

Làm như mình là hoàng đế không bằng!

Lúc này tôi mới phát hiện ra mắt cá chân mình sung tấy. A Mãn hỏi tôi, tôi bảo bị ngã khi ra khỏi thang máy.

A Mãn khăng khăng đi gọi bác sĩ ngoại khoa đến kiểm tra chân cho tôi, bác sĩ nói tôi bị bong gân rồi kê đơn thuốc bôi, dặn tôi lấy đá chườm. Trên đường lái xe đưa tôi về Lotus, A Mãn đột nhiên hỏi: “Cô Trâu, tối nay cô làm sao thế?”

“Hả?”

“Tôi thấy cả tối nay cô cứ thấp tha thấp thỏm.” A Mãn nói. “Việc này anh Tô sẽ không trách cô đâu. Cô đã chăm sóc cô Hướng rất chu đáo, vụ tai nạn này chỉ là ngoài ý muốn thôi.”

Tôi cho rằng sau bao nhiêu năm lăn lộn giang hồ, bản thân đã tu luyện được trăm ngàn lớp mặt nạ, thậm chí đôi khi diễn quá lâu, tôi còn tưởng lớp mặt nạ ấy đã dính chặt vào da. Thật không ngờ vẫn còn bị người bên cạnh nhìn thấu tâm tư. Tôi gượng cười. “Tôi có sợ đâu, Tô Duyệt Sinh nào phải hổ!”

A Mãn chắc cũng nhận ra tôi đang cố che đậy, ngay cả tôi còn cảm thấy chột dạ, đành ngậm miệng lại.

Lotus vẫn náo nhiệt như thường, một sự náo nhiệt kín đáo và âm thầm. Trong tiền sảnh, những cô nàng chân dài xếp hàng thẳng tắp dưới ánh sáng rực rỡ của đèn chùm pha lê. Phần đông khách đến đây đều không vào tiền sảnh, khách quen luôn đặt chỗ trước, thường là bao cả một căn lầu, xe qua cổng lớn liền rẽ vào con đường bí mật, người ngoài chẳng kịp nhìn thấy cả đuôi xe.

Tối nay quán làm ăn rất được, mưa rào từng đợt đột ngột, giao thông ùn tắc nên khách khứa đến muộn hơn mọi khi, tất cả ghế lô ở căn lầu chính đều đã kín người.

Nói không tự hào là giả, đây chính là vương quốc của riêng tôi, đêm nào cũng được trông thấy dàn mỹ nữ xinh đẹp lộng lẫy, đúng là cảnh đẹp vui lòng.

Trần Quy nhận được điện thoại của A Mãn nên đã ra cửa nghênh đón tôi từ xa. Thấy tôi khập khiễng đi từng bước, anh ta vội vã tiến đến đỡ tôi, miệng lầm bầm trách móc. Cái dáng vẻ của Trần Quy cũng rất gần gũi, anh ta hay tiếp đãi khách, nói chuyện bằng cái giọng hờn mát, với tôi cũng không ngoại lệ. Trần Quy giơ ngón trỏ lên gí vào trán tôi làm tôi suýt ngã ngửa. “Chân tay thế này còn đến làm gì? Sao không ở nhà mấy hôm nghỉ ngơi cho khỏe? Cũng may cô là bà chủ, chứ nếu không, người ngoài lại tưởng chỗ chúng ta bạc đãi nhân viên, bị thương cũng không cho nghỉ.”

Tôi nói:Trên phải làm gương cho kẻ dưới, bà chủ càng không được lười nhác.”

Trần Quy nhếch miệng cười. “Kinh nhỉ, may là tôi không làm biếng bao giờ, nếu không lại tưởng cô rung cây dọa khỉ.”

Tôi nhéo má Trần Quy. “Người đẹp hỡi, làm sao ta nỡ bắt nạt nàng đây?”

Trần Quy lườm tôi một cái, gạt tay tôi xuống. “Cô tưởng tôi làm núi à? Tôi là hổ đó!”

Tôi cười khúc khích, vịn tường đi vào phòng làm việc.

Mấy ngày không đến , công việc dồn lại khá nhiều. Chúng tôi mặc dù kinh doanh quán bar, nhưng làm ăn đoàng hoàng, hơn nữa, còn sử dụng phương thức quản lí hiện đại, một khi hệ thống OA* tồn đọng, tôi phải trả lời rất nhiều thư.

(*OA tức Office Automatic: Hệ thống tự động hóa văn phòng.)

Sau một hồi hoa mắt chóng mặt, tôi ngả lưng trên ghế sô pha định làm một giấc thì Trần Quy đi vào, ngồi xuống trước bàn làm việc của tôi, một tay chống má, nhìn tôi chằm rồi đột nhiên thở dài.

Tôi liếc anh ta một cái: “Lại làm sao?”

Trần Quy uốn éo người, nói: “Thất Xảo, cô yêu ai bao giờ chưa?”

Tim tôi lỡ mất một nhịp.

Trần Quy lại nói tiếp: “Không được gặp người ấy, trong lòng thấy bồn chồn, gặp được rồi lại càng thấy bồn chồn hơn. Biết rõ người ấy không thuộc về mình, nhưng vẫn rơi lệ vì người ấy. Khóc hay cười đều vì người ấy. Rất nhiều lần thề rằng sẽ quên người ấy đi, nhưng hễ trông thấy người ấy liền cảm thấy vui mừng khôn xiết. Không khác nào oan nghiệt từ kiếp trước.”

Tô xoa xoa khuỷu tay đã nổi da gà, hỏi Trần Quy: “Anh lại phải lòng ai rồi à?”

Trần Quy lườm tôi. “Thế nào là ‘lại’ hả? Làm như tôi là kẻ trăng hoa hay thay lòng đổi dạ ấy! Mấy năm qua, ngoài anh ấy ra, tôi có yêu ai nữa đâu!”

Tôi chân thành nói: “Trần Quy, chúng ta quen biết nhau mười năm rồi, từ khi tôi bắt đầu làm kinh doanh, anh và A Mãn đã là trợ thủ đắc lực của tôi, không có hai người, tôi thực sự không biết phải làm gì. Cuộc sống và chuyện tình cảm của anh, tôi vô cùng quan tâm, hi vọng anh luôn hạnh phúc. Có điều, tôi thấy giữa anh và người đó nên từ bỏ thì hơn!”

Người mà Trần Quy thích là Tề Toàn, tuy cái tên nghe hơi lạ nhưng anh ta cực kỳ đẹp trai, phong độ. Nhà họ Tề vốn là một gia đình giàu có, Tề công tử xưa nay chỉ thích gái xinh, cho nên tình cảm của Trần Quy đã định trước là đơn phương. Nhà họ Tề rất nể mặt Tô Duyệt Sinh, vì vậy Tề công tử thường xuyên quan tâm với việc kinh doanh của Lotus.

Không cần hỏi nhiều cũng biết hôm nay Tề công tử đã đến đây. Mỗi lần trông thấy Tề Toàn, Trần Quy đều than ngắn thở dài, may mà anh ta biết giữ ý, chỉ ôm mộng đơn phương chứ không làm phiền Tề công tử. Tôi nghĩ, Tề Toàn cũng không ngờ mình được một người đàn ông thầm thương trộm nhớ.

Tôi chuyển đề tài, hỏi Trần Quy: “Tề công tử hôm nay đến cùng ai thế?”

“Hôm nay nghe nói là chào mừng một người bạn từ xa về, có mấy người cùng tới, thêm các chị em được gọi nữa, đông vui lắm!”

Tôi nói: “Chân đau thế này, tôi không tiện ra mặt. Nếu được thì anh giúp tôi mang một chai vang đỏ lên mời họ nhé!”

Trần Quy thờ dài: “Đám người đó say khướt cả rồi, nhốn nháo lắm, tôi không muốn thấy.” Nói vậy nhưng Trần Quy vẫn gọi điện sai người xuống hầm rượu lấy chai vang đỏ, sau đó đích thân mang đến phòng của Tề Toàn. Đây cũng là điểm tốt của Trần Quy, công tư rạch ròi. Mặc dù tính tình yểu điệu thục nữ nhưng chưa bao giờ Trần Quy rầy rà trong công việc. Anh ta và A Mãn, một cương trực một tinh tế, một hướng nội, một hướng ngoại; một giỏi đối nhân xử thế một thạo quản lý tài chính. Hai người họ quả thực là trợ thủ đắc lực của tôi.

Loading...

Xem tiếp: Chương 5: Chương 1.5

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?




Hợp Đồng Tình Nhân

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 244