81 (1) La Hương: Tên một địa danh.
Bọn đại hán tinh thần rất tốt, vừa nói vừa cười.
Ta tiến ra đón, hành lễ nói: “Đa tạ chư vị tráng sĩ. ”
“Phu nhân quá đa lễ, không cần cám ơn!” Dương Tam khoát tay cười nói, dứt lời, vỗ vỗ bả vai Công Dương Quế: “Huynh đệ, chuyện tối nay làm thật sảng khoái! Nếu có rượu nên hảo hảo uống vài hũ!”
Công Dương Quế không hưng phấn giống bọn họ, nhìn sắc trời, nói: “Còn một canh giờ nữa trời hửng sáng, mọi người mau đi ngủ, trời hửng sáng lập tức rời khỏi đây!”
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.
82 Mành xe bị kéo ra, nữ tử trẻ tuổi lộ mặt ra ngoài. Mặt đeo mạng che, ánh mắt rơi trên người ta, lộ ra giật mình và tò mò, trên dưới đánh giá. Đôi con ngươi trong trẻo dị thường, lông mày không rậm, nhưng mượt và thẳng, làm khuôn mặt thêm mấy phần nhuệ khí.
83 Trong hậu viên, ánh mặt trời lập lòe, tường vi mẫu thân trồng bò đầy giàn, đóa hoa nở rộ, cánh hoa và lá non đua nhau xòe ra trong nắng.
Ta ngồi dưới dàn hoa, trong tay, A Sỏa mở to hai mắt nhìn ta.
84 Ta thầm giật mình, trên mặt không gợn sóng, để A Nguyên đỡ ta.
Ngụy An từ trên bậc thềm đứng lên, tay vẫn cầm sách, trên mặt hoàn toàn không che dấu kinh ngạc.
85 Thanh niên thấy Ngô Giảo, dường như rất bất ngờ, vẻ mặt cứng rắn trong chốc lát thay đổi.
“A Giảo…” Hắn hơi do dự.
Ngô Giảo trừng hắn. Thanh niên vẻ mặt không cam lòng, chốc lát, thu kiếm vào vỏ, ‘Keng’ một tiếng, lộ ra vẻ tức giận không thôi.
86 Ta chưa gặp Ngô Tú và Ngô Chương, Ngô Côn cũng là lần đầu tiên gặp. Trên thuyền nhìn lại, thấy gương mặt thanh niên trắng nõn, khí trời nóng bức, hắn mặc áo bào mỏng, quan phát chỉnh tề.
87 Ngô Côn để Ngụy An chế tạo xe, thật sự là muốn chế tạo xe.
Dọn dẹp phòng xong, quân sĩ đã khiêng vào một đống vật liệu gỗ, quân tào đầu lĩnh bày dụng cụ trước mặt Ngụy An, nói: “Đây là chủ công ban thưởng, lệnh công tử trong vòng nửa tháng chế thành xe ngựa.
88 Trời nhá nhem tối, Dương Tam cười nhìn chúng ta. A Nguyên che miệng, mở to mắt nhìn, mọi người đều vui mừng.
“Ơ ơ!” Vi Giao nhảy lên, đi vòng quanh hắn, cười nói, “Dương huynh đệ mặc trang phục quan binh.
89 Lời ấy vừa vang lên, ta cứng người.
“Tướng quân lời ấy ý gì?” Công Dương Quế cất lời.
Ngụy An một bước chắn trước người ta: “Trưởng tẩu sẽ không đi cùng ngươi…”
Ta kéo tay hắn: “Tứ thúc.
90 Ngô Côn không nhúc nhích, ta lập tức học bộ dáng Ngụy Đàm, đạp hắn nằm sấp, bắt chéo hai tay hắn ra sau lưng, đầu gối giữ chặt, để hắn không tài nào nhúc nhích được.
91 Ngụy Đàm nhìn Ngô Côn một chút, trầm giọng nói: “Chuẩn bị chiến đấu!”
Sĩ tốt đều trở về vị trí, Trình Mậu đi tới nói: “Cờ hiệu trên thuyền của chúng ta đều là Giang Đông, có lẽ bọn họ sẽ không tra được lai lịch.
92 Không biết Ngụy Đàm dỗ dành tốt hay hôm nay quá mệt, sau khi nằm xuống, ta ngủ rất sâu.
Trong mộng mông lung. Ta một hồi mơ Ngụy Đàm ôm ta, một hồi mơ tới Bùi Tiềm đưa ta rời đi.
93 Ta nhìn chàng, chẳng biết tại sao, việc đầu tiên ta nghĩ đến là ánh mắt Ngụy An phát sáng và một ít công cụ kia, vốn tưởng rằng rời khỏi Nghiệp thành, sẽ không liên quan tới người này nữa, ai ngờ còn có hậu chiêu!
Ngụy Đàm ôm ta, tay chuyển xuống hông.
94 “Đại công tử, giờ đi luôn sao?” Trình Mậu hỏi.
Ngụy Đàm nhìn hắn, cười nói: “Bọn họ gấp hơn chúng ta, ngày mai rồi tính. ”
Nhữ An là một huyện nhỏ, phòng chúng ta nghỉ trọ không khác lắm so với phòng ở Nghiệp thành.
95 Đầu thu nắng nóng, ban đêm mưa to một hồi đột nhiên thay đổi, ngày hôm sau thức dậy, cảm giác mát mẻ khắp người. Ngụy Đàm hạ lệnh cách một ngày nữa quay về Ung Đô, lúc mọi người thu dọn hành lý, đột nhiên Công Dương Quế đến cáo từ.
96 Ta biết Ngụy Giác là Trưởng tử, nhưng lần đầu tiên biết ông ngoài anh em họ còn có anh em ruột.
Người này đứng hàng thứ ba, tên Khang, là đệ đệ khác mẹ với Ngụy Giác.
97 Ta và A Nguyên liếc nhau, vội vàng vào cửa. Thấy Ngụy Giác đang ngồi trên giường, sắc mặt nặng nề nhìn Ngụy Đàm chằm chằm: “Cái loại lang băm! Trục xuất đi!”
Ngụy Đàm vội hỏi: “Phụ thân, Vi Biển Thước là truyền nhân thần y, phụ thân bệnh lâu ngày, không bằng thử một lần.