21 Phản loạn bị quân sĩ Bùi Tiềm đánh lui, kịch chiến một cuộc, mọi người ngồi ngay tại chỗ nghỉ ngơi vào hồi phục.
Binh lính Ngụy phủ bị thương mấy người, may không ai bỏ mạng, có người đang băng bó cho bọn họ.
22 Gió thổi nhẹ bên tai, côn trùng kêu vang.
Ta đang chờ Bùi Tiềm nói chuyện, chàng lại chỉ nhìn ta, một lúc lâu, hiện lên nụ cười bất đắc dĩ: “Ta đang lo nói thế nào thì nàng đã hỏi.
23 Cửa sổ đang đóng, vẫn có gió đêm thổi qua khe, ánh nến lay động, ánh sáng nhảy nhót trên khuôn mặt đang ngủ yên của Bùi Tiềm.
Ta vẫn ngồi cạnh giường,tâm tình đã không kịch liệt như lúc trước, nhưng vẫn lộn xộn.
24 A Nguyên hỏi ta đi nơi nào.
Ta cười khổ, đúng vậy, đi nơi nào?
Ngụy Dàm cưới ta vốn giả vờ, hiện tại đưa ta tới bên này, chắc là không có ý định để ta trở về nữa.
25 Một cuộc đại chiến qua như gió, binh mã Hoài Dương lông tóc không tổn hại, làm người bất ngờ.
Quân sĩ vui sướng vây quanh Ngụy An, dùng cánh tay làm kiệu, khiêng hắn xuống tường thành.
26 Ta từng bi phẫn, từng dùng ngôn ngữ ác độc nhất, nguyền rủa những kẻ đã hủy diệt Phó thị. Nhưng ta cũng không biết những thứ này kìm nén dưới đáy lòng sau năm năm, bộc phát ra sẽ lớn cỡ nào.
27 Ta nhìn A Nguyên, tâm tình nặng nề, không biết nói gì cho phải.
Nàng nhìn thấy chân ta, mặt biến sắc: “Người bị thương?”
Ta gật đầu, lại lắc đầu: “Bị trẹo chân.
28 Thương thế ở chân ta thực sự rất phiền toái, ngồi trên xe không thể hoạt động, hai chân tê dại mất tri giác. Hết lần này tới lần khác xe ngựa xóc nảy, đệm ngồi quá mỏng, ta ê hết mông.
29 Trừ phía Bắc Hoài Nam, địa thế càng ngày càng bằng phẳng.
Vì Bắc Phương chiến loạn, dọc theo đường đi, chúng ta gặp được không ít lưu dân xuôi Nam tránh loạn, đưa theo toàn gia, ai khá hơn thì có xe trâu, nghèo túng thì dựa vào đôi chân, một đường ăn xin, y phục cũ rách.
30 Ta thay xiêm y, rửa mặt, nằm chết dí trên giường, nhắm mắt lại.
Cũng không biết tại sao, trong đầu giống như chứa đầy đồ không giải thích được, ngây ngây trướng trướng, chính là ngủ không được.
31 Chân bị thương lần nữa, xe ngựa mệt nhọc, đi đường khổ không thể tả.
Người bên cạnh ta biểu hiện không đồng nhất.
Ngụy Đàm như cũ ôm lấy ta, quơ tay múa chân.
32 Bên trong trướng sáng rõ, trời nóng nức, Ngụy Giác mặc áo mỏng, đang ngồi trước bàn.
Vài người ngồi dưới Ngụy Giác, đều ăn mặc kiểu văn sĩ, ta nhận ra hai người, một là Ngụy Chiêu, còn người kia, chính là Vương Cư, người chủ trì hôn sự của ta và Ngụy Đàm.
33 “Công không cần đa lễ. ” Ta ngồi trên xe đẩy hoàn lễ.
Triệu Tuyển ngồi, ánh mắt kinh ngạc như cũ, rơi vào thương thế của ta trên bàn chân.
Ta tiếp tục nói: “Thiếp không may bị trẹo chân, không thể toàn lễ, công tha lỗi.
34 Ta cả kinh, vội nói: “Đưa ta ra ngoài nhìn!”
A Nguyên tới đẩy xe, đến trước cửa, ta vén mành, chỉ thấy phía ngoài quân sĩ đang bận rộn, bọn họ chạy về hướng kia, có tiếng động lớn, hỗn tạp truyền đến.
35 Đi Lạc Dương không cần vội vã lên đường, chân ta vẫn chưa khỏi hẳn, cho nên trên đường, đi một chút lại ngừng, tựa như ra cửa chơi đùa.
Ngụy An vốn muốn ở cạnh Ngụy Giác xem đánh giặc, lại bị Ngụy Giác đuổi trở về, không quá cao hứng.
36 Nhà cũ Lạc Dương là nhà Ngụy Giác ở lúc làm quan tại Lạc Dương, khi đó Ngụy Giác chức quan không lớn, nhà cũng chỉ là viện nhỏ tầm thường, nhưng sau khi ông lên làm Thừa tướng, vẫn không bỏ nhà cũ, không mua nhà mới nào khác.
37 Ta không quá thân quen với cậu Kiều Dục. Cậu sự vụ bận rộn, rất ít đến Trường An. Nhưng trong ấn tưọng của ta, cậu là một người hòa nhã. So ra, ta quen thuộc với mợ Đinh thị và biểu muội Kiều Đề hơn.
38 Lúc chàng nói chuyện với ta, vĩnh viễn đều nghe không có thành ý. Ta không so đo với chàng, kinh ngạc hỏi: “Phu quân về khi nào?”
“Vừa mới. ” Ngụy Đàm nói, thần sắc mệt mỏi.
39 Ta nhìn những nữ tử kia, không nói gì, chỉ cảm thấy đầu như bị tạt gáo nước lạnh.
“Phu nhân?” Quản sự nhìn ta dò hỏi.
“Lúc trước an trí chỗ ở của người mới ở đâu?” Ta hỏi.
40 Ngụy Đàm không chờ ta trả lời, sau cổ đã bị chàng gặm cắn, tay nới lỏng vạt áo của ta. Lòng ta loạn lên, đang lúc chàng muốn tung mình đè lên, ta đột nhiên bắt được tay chàng đang thăm dò vào trong áo, tránh thoát vòng ôm của chàng, ngồi dậy.