41 Nụ cười thản nhiên của Lưu Tuệ lại hiện lên trong đầu… Vì sao cô có thể phấn khích như vậy, xa hoa loá mắt như vậy? Mới đây tôi chỉ có thể nhìn cô, hiện tại cũng giống thế sao? Tôi còn muốn đợi cho hối hận lặp lại bao nhiêu lần nữa? Tôi còn tưởng mình đã trải qua đủ mọi thứ xấu hổ?Lúc trước gặp được Lí Minh Ngôn, tôi liều lĩnh đuổi theo, tôi đã cho là tôi đã thay đổi.
42 “Đi đi đi, anh đi đi. ” Tôi bỏ tay, trong lòng bỗng cảm thấy có chút không thoải mái, vì thế mà ngữ khí cũng trở nên ngang bướng. “Còn em?” Anh nhíu mày hỏi lại, ngữ khí mơ hồ, ánh mắt mờ ám “Làm bạn gái Lí Minh Ngôn cảm giác thế nào?”“Tốt, thật sự rất tốt.
43 Cuối tuần, sáng sớm tôi đã tỉnh, mở to hai mắt nhìn trần nhà nhưng lại không muốn ngồi dậy. Trong đầu không thể khống chế lại nhớ đến đủ loại hình ảnh khi mình cùng Trần Diệu Thiên ở một chỗ.
44 Anh cự tuyệt tôi rồi………… Anh thật sự đã cự tuyệt tôi rồi………. Cho dù luôn miệng nói thích tôi………. Nhưng anh thật sự muốn cùng cô gái khác đính hôn rồi………………Tôi ngồi vào bên cạnh cửa sổ, trong lòng đau đớn vô cùng.
45 “Á… anh muốn làm gì…” Tôi bối rối đẩy anh ra, nhưng thân hình cao lớn của anh áp tới khiến tôi không thể động đậy. Anh hung hăng như sói liệu mạng cắn nuốt cổ tôi, tôi thật hận không thể đá một phát khiến anh bay đi.
46 Hình như miệng có gì đó cựa quậy, trên người truyền đến từng đợt khô nóng, tôi mở hai mắt mờ mịt nhìn, lập tức đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của Trần Diệu Thiên.
47 Tôi càng thêm ngượng ngùng không dám ngẩng đầu, chôn sâu trong lòng anh. Tâm tình Trần Diệu Thiên hình như rất tốt, khẽ vuốt tóc tôi cười xấu xa “Vợ yêu muốn anh sao?”“Nào có!” Tôi đẩy anh ra, đứng ở một bên.
48 Một năm trước, con tôi đột nhiên muốn đi Hoa Kì. Nó là một đứa con trai biết nghe lời, cho tới nay, vì cuộc sống trong nhà mà lao lực bôn ba, nhất là hai năm nay càng thêm liều mạng.