21 Kinh thành chính là nơi phồn hoa, dưới chân thiên tử, xe đẹp ngựa tốt, ngợp trong vàng son, đây chính là thiên đường nhân gian mọi người đều hướng tới.
22 “Vương gia?”Lâm vương yêu thích sắc đẹp, toàn bộ Bắc Hạ đều biết. Lão bản Hương Trà các thấy hắn nhìn Bạch Sương Sương xuất thần, trong lòng đã có vài phần sáng tỏ.
23 Sương Sương nhún nhún vai, lúm đồng tiền như hoa “Chính ngươi đều thấy, còn không hiểu được? Vương gia, ngươi làm gì, không cần quá mức tự tin, nói qua một hai câu, cũng không nói lên cái gì, không phải ai cũng đều thích cùng người xa lạ nói chuyện phiếm.
24 “Tam hoàng huynh?” Một đạo tiếng nói nam tính thản nhiên vang lên ở phía sau người vang lên, ngay sau đó, là một trận kịch liệt ho khan truyền đến, đồng thời vài cái tùy tùng của Tiêu Hàn Lâm cũng kính nói “Gặp qua Tuyên vương”(Acchan: Tèn tén ten~, anh nam chính phúc hắc đã đến, sói xám đã đến,*Tung hoa*)Tiêu Hàn Lâm đứng dậy, xoay người nhìn về phía người tới, mắt hoa đào xẹt qua một tia không kiên nhẫn “Diệc Tuyên, ngươi sao lại ở chỗ này?”Nam tử nắm chặt tay đặt ở trên môi, trên mặt làn da tái nhơt bởi vì vừa ho khan mà hồng một mảnh, một đường kéo dài đến ở chỗ cổ, hắn bình ổn hạ hô hấp, thế này mới có thể lấy được khẩu khí nói chuyện “Thần đệ thấy hôm nay thời tiết tốt, liền nghĩ đi ra ngoài một chút hít thở không khí.
25 Tiêu Hàn Lâm chú ý tới ánh mắt của Tiêu Diệc Tuyên ghé mắt nhìn Sương Sương, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng hơi hơi ửng đỏ, còn nàng thì đối với mình chung thủy lãnh hé ra mặt, trong mắt hoa đào trừ bỏ không kiên nhẫn, còn hơn một tia không hờn giận, hắn cười đi đến bên cạnh Tiêu Diệc Tuyên, ý cười không ở trong đáy mắt “Diệc Tuyên, người khó được ra phủ, nếu hôm nay ở chỗ này gặp gỡ, không bằng huynh đệ chúng ta lên gian trên lầu đi, cũng tốt tự ôn chuyện”Ở trong mắt hắn, Bạch Sương Sương là con mồi, những người khác, cũng không thể được xem nửa ánh mắt.
26 Mắt thấy Sương Sương nhưng lại chủ động quan tâm Tiêu Diệc Tuyên, Tiêu Hàn Lâm mày ninh càng nhanh, mâu quang nghiêng đi, âm trầm trừng mắt nhìn nàng một cái.
27 Gặp Tiêu Hàn Lâm ra khỏi Hương trà các, Sương Sương tiện đà tiếp tục bắt đầu hưởng thụ buổi chiều trà của nàng. “Ngươi rất lớn mật” Thanh âm ôn nhuận như nước của người nọ truyền đến, Sương Sương ngoái đầu nhìn lại hắn, lăng môi thành độ cong duyên dáng, mâu quang bóng lưỡng mà đang hoàng “Ta là người như vậy, luôn luôn như thế”Tiêu Diệc Tuyên cười cười, phượng mâu tinh xảo khẽ động, con ngươi lại như ngọc, lộ ra khí ôn nhuận “Còn chưa thỉnh phương danh tiểu thư”Sương Sương ý cười tao nhã, ánh mắt rơi xuống vị trí đối diện “Ta gọi là Bạch Sương Sương, ngươi bảo ta Sương Sương là được” Nàng không thích bị người khác kêu là Bạch Sương Sương, cái dòng họ kia, nàng một chút không muốn cùng đám kia có nửa điểm quan hệ.
28 Sương Sương thân mình hơi ngả, tựa lưng vào ghế ngồi “Hoàn hảo, chính là xem không vừa mắt”Hắn thường ngày tuy là ru rú trong vương phủ, nhưng đối với chuyện hôn ước, bao nhiêu hắn cũng có nghe thấy, hắn thu ý cười, nhìn Sương Sương “Tứ hoàng huynh cự tuyệt cọc hôn sự này, thật sự là tổn thất hắn”Nữ tử lớn mật không sợ như vậy, lại thẳng thắng tự nhiên, thấy thế nào, đều cảm thấy rất thú vịHuống chi, nàng còn tàng thâm như vậy.
29 Cổ họng một trận tinh ngọt, Tiêu Diệc Tuyê dùng khăn che miệng lại, nguyên bản mặt đỏ bừng bỗng nhiên chuyển trắng bệch, không hề huyết sắc. “Vương gia!” Nam Tường đáy mắt khiếp sợ, lập tức hướng người phía sau lớn tiếng phân phó: “Lập tức đưa Vương Gia hồi phủ!”Khăn màu tuyết trắng bị máu tươi nhiễm đỏ, Tiêu Diệc Tuyên đem nói đem nó niết ở bàn tay, xem cũng không liếc mắt một cái, tựa hồ đã muốn là chuyện thường.
30 Chẳng lẽ thời đại này còn có người sống như Lôi Phong, làm chuyện tốt không lưu danh?“Tiểu thư, có cái gì không đúng sao?” Tử Diên nhỏ giọng hỏi. Đương nhiên không đúng! Sương Sương trong lòng nói một câu.
31 “Nói cái gì?” Mâu quang lạnh như băng thản nhiên lướt qua khuôn mặt trắng bệch của người đứng cạnh cửa, Tiêu Hàn Lâm hỏi Liễu sườn phi. “Tỷ tỷ nói thiếp thân là cố ý, nàng nói thiếp thân được sủng mà kiêu, ỷ vào vương gia sủng áo liền không coi ai ra gì, không hiểu quy củ.
32 Trở lại Bạch phủ đã gần đến chạng vạng, trời mùa thu nên trời tối sớm, đèn lồng đỏ ở cửa Bạch phủ đã sớm thắp sáng, tản ra ánh sáng nhu hòa, mông lung trong bóng đèn đêm, lại cảm giác ấm áp như gia đình.
33 Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Vân Mạt tức giận đến đỏ bừng, so với son môi còn đỏ hơn, nàng cười lạnh “Ngươi cư nhiên còn ở đây giả vờ không biết?! Bạch Sương Sương, ngươi nói, ngươi cùng Lâm vương nhận thức khi nào? Vì sao hắn lại phái người đưa những lễ vật này cho ngươi? Các ngươi có quan hệ gì?”Có lẽ nàng quá mức kích động, đến cuối cùng, thanh âm của nàng thế nhưng hơn một tia tiêm lệ, hơn nữa nàng trừng mắt quá độ, lại làm cho người ta cảm thấy có chút khủng bố.
34 Nàng tin tưởng, nàng có thể thắng được hắn sủng ái, trở thành Chính phi Lâm vương!Nhưng, nàng sao lại không đoán được, Bạch Sương Sương thế nhưng lại cùng Lâm vương có quan hệ! Hắn mặc dù không có tự mình đến cửa, nhưng chỉ cần nhìn lễ vật trên bàn chồng chất như núi, hết thảy không cần nói cũng biết.
35 Vô cùng sắc bén lướt qua da thịt mềm mại, cảm nhận sâu sắc bén nhọn dọc theo bộ thần kinh mặt truyền lại, Bạch Vân Mạt tay ôm má phải, máu đỏ sậm theo khe hở chậm rãi chảy xuống, một giọt lại một giọt rớt xuống sàn, như một đóa hồng mai nở rộ.
36 Bạch Vân Mạt mới bước ra từng bước, một cỗ khí mạnh mẽ mang theo lực đạo thổi qua bên tai, cước bộ của nàng bị trụ cứng đờ. “Ba!” Một chiếc bình hoa sứ cách phía sau nàng không xa mạnh mẽ vỡ ra, biến thành vô số mảnh nỏi, phát ra tiếng vang khiếp người.
37 Sương Sương nhướng mày, mâu quang kiêu ngạo “Tùy tiện”“Tiểu thư, nhị tiểu thư nhất định sẽ đi nói cho lão gia…” Tử Diên nhìn bóng dáng hai chủ tớ Bạch Vân Mạt rời đi, rất là lo lắng thay Sương Sương.
38 Chẳng lẽ nói, đây là bởi vì nàng không có học được cách nắm giữ kỹ năng này, mà phía trước sở dĩ có thể làm được, bất quá là do Bạch Vân mạt nhục mạ khơi dậy lửa giận của nàng?Trừ lần đó ra, nàng còn muốn nhưng là không được, nơi này chính là một quốc gia trên thế giới, sao khối thân thể này có thể khống chế được năng lực này?Đây không phải là quá huyền huyễn đi?Hơn nữa, nếu trước kia Bạch Sương Sương có được nó, sao lại vẫn bị mọi người khi dễ, nàng cũng quá không thể nào nói nổi đi, chẳng lẽ nàng thật sự là chưa bao giờ giận qua?Con thỏ nóng nảy đều phải cắn người, chỉ là tiểu cừu này cũng quá nhuyễn đi?Còn nữa, nếu nàng có thể khác thường, thì những người khác trong phủ cũng giống nàng? Vậy sẽ là người thế nào? Dị năng thế nào?Sương Sương nhíu mi, giờ phút này trong lòng nàng có vô số nghi vấn.
39 Một thân ảnh cao lớn màu thủy mặc khoanh tay đứng cạnh cửa sổ, ngóng nhìn trăng rằm trên bầu trời, gió thu ban đêm hơi ẩm ướt lại có chút lạnh, nhiễm ẩm ướt đi mái tóc dài đen thùi của hắn, con ngươi thâm thúy ôn nhuận như ngọc chợt lóe, bạc môi mân thành một cái thẳng tắp, mang theo vài phần lãnh liệt.
40 “Bạch Thượng Thư hôm nay đi quý phủ Tần tướng quân, khi thuộc hạ rời đi, hắn còn chưa trở về, biết được chuyện này, cũng chỉ có Nhị tiểu thư Bạch phủ”Tiêu Diệc Tuyên nhíu mi, lấy tính tình của Bạch Vân Mạt, chỉ sợ là sẽ nháo ra chuyện lớn.