41 Bạch Thượng Thư thoạt nhìn không thấy tinh thần thế nào, giữa mi lại rõ ràng có đại ý, nghe Sương Sương hỏi, tay vốn đang trêu chọc chén trà bị kiềm hãm, hắn buông chén trà sứ màu xanh trong tay xuống, chần chừ mà ngưng trọng hỏi “Sương Sương, hôm qua Mạt nhi ở chỗ ngươi bị thương, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”Hắn hôm qua đến quý phủ Tần tướng quân làm khách, mãi cho đến đêm khuya mới trở về, bởi vì lão bằng hữu gặp nhau, khó tránh khỏi cao hứng uống say, về phủ cũng đã hỗn loạn, liền dính giường ngủ.
42 Chẳng lẽ, nàng vài năm trước sống trong Tinh Tuệ am, học được cái Tà môn, Vu thuật gì?Tử Diên đứng ở phía sau hầu hạ Bạch Sương Sương nghe được hắn hỏi thế, trước mặt lại hiện ra một màn quỷ dị tối hôm qua làm người ta sợ hãi, trái tim thùng thùng đập nhanh hơn.
43 Bạch Thượng Thư trong lòng run rẩy mạnh, trời cuối mùa thu, trên trán hắn cư nhiên lấm tấm mồ hôi lạnh, trong lòng bàn tay cũng có chút ẩm ướt, hắn có thể nghe ra trong lời cảnh cáo của Bạch Sương Sương, đó cũng không phải là nói đùa.
44 Sương Sương nâng mâu, con ngươi xinh đẹp hiện lên một tia nghi hoặc, lập tức liếc mắt nhìn Tử Diên đứng ở một bên, lúc này nhớ tới chuyện, thản nhiên nói “Đúng vậy, ta gọi Tử Diên đem tất cả ném” Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Bạch Thượng Thư, Sương Sương nghễ mắt liếc hắn một cái, tiếp tục bổ sung “Ngươi muốn sao?”“….
45 Tuy nói rằng, nam nhân đối với nữ nhân cảm thấy mới mẻ cũng chỉ có thể duy trì một đoạn thời gian, hơn nữa Tiêu Hàn Lâm lại là một nam nhân phong lưu như vậy, nhưng, lại đánh trống khua chiêng đi tặng lễ vật ột nữ tử, đây lại là lần đầu tiên Lâm vương muốn một cô nương lên kiệu hoa của hắn.
46 “Khụ khụ, Sương Sương, cha cũng không có ý tứ bắt buộc ngươi” Bạch Thượng Thư cười giải thích “Tiền đồ Lâm Vương giống như nước, tương lai khẳng định có thể một phen mãnh liệt, cha là thấy, ngươi đi theo hắn, về sau nhất định sẽ vinh hoa phú quý”“Bất quá, nếu ngươi không muốn, cha cũng không miễn cưỡng ngươi” Hắn tươi cười, giống một phụ thân từ ái.
47 “Nô tỳ biết sai, cầu lão gia, tam tiểu thư khai ân!” Giời phút này, nhị phu nhân không ở đây, không có người làm chỗ dựa cho nàng, Quế Hương cũng là người thông minh, tự nhiên biết nhận sai là cử chỉ sáng suốt, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
48 Tay nàng nhiễm đầy máu, mặc dù không nhiều lắm, nhưng đối với một nha đầu của nhà giàu mà nói, chất lỏng đỏ sậm kia đủ để nàng hoảng sợ. “Máu… Ta đổ máu…” Nàng giơ tay ra, lắp bắp nói.
49 Sương Sương chăm chú nhìn nàng, ánh mắt lợi hại giống như mắt mèo trong đêm đen, Tử Diên đón ánh mắt chăm chú của nàng, không có chút trốn tránh, con ngươi trong suốt, muốn bao nhiêu chân thành liền có bấy nhiêu chân thành.
50 “Tạ chủ long ân” Lấy Bạch thượng thư dẫn đầu, mọi người vô cùng vui mừng dập đầu cảm tạ Hoàng đế hạ chỉ Tứ hôn. “Bạch tiểu thư, nô tài cần phải nói tiếng chúc mừng với ngươi” Đem Thánh chỉ vô cùng thiêng liêng cuốn tốt, Thái giám khuôn mặt trang điểm so của với nữ nhân còn trắng, mặt mày hớn hở đem nó chuyển đến trong tay Bạch Vân Tịch.
51 “Tiểu thư, Lâm vương lại phái người tặng đồ lại đây” Tử Diên đứng ở cửa, nghiêng người liếc mắt nhìn hòm lễ vật trong tay đám người kia, hướng về phía Sương Sương bẩm báo.
52 “Lâm vương sao lại đến chỗ ta thế này?” Sương Sương đứng lên, sửa lại áo choàng ở trên người, bên môi gợi lên độ cong cười như không cười. Tiêu Hàn Lâm nhìn nàng, mâu quang hơi trầm, nàng hôm nay so với mới gặp, mặc dù trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước, nhưng giữa dung mạo xinh đẹp lại sinh ra tia lười biếng của tiểu nữ tử, cứ nhìn ở trong mắt như vậy, chọc ghẹo lòng người, loạn lòng người nhớ mong.
53 Nam nhân khi nói ra lời này toát ra hơi thở cường thế, xác thực làm cho người ta tâm sinh bội phục, thiên chi kiêu tử, rồng trong biển người, khí tràng quả thật là cường đại!Nhưng mà, thằng nhãi này cũng rất không biết xấu hổ đi.
54 “Bạch Sương Sương, ngươi đây là đang làm khó dễ bổn vương” Tiêu Hàn Lâm giữa chân mày tức giận, giọng nói và nét mặt sinh ra một tầng hàn ý. Sương Sương nhíu mày, không hề sợ hãi “Không thể nói là làm khó dễ, ta đây chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.
55 “Ha ha” Sương Sương cười khẽ, nàng không trang điểm, trên đầu cũng không xuất hiện một món đồ trang sức nào, váy dài trắng thuần thanh nhã, không nhiễm một hạt bụi nhỏ, thanh lệ cao quý, như tiên tử từ trong bức tranh đi ra.
56 Nhìn bóng lưng trắng thuần, Tiêu Hàn Lâm nắm chặt bàn tay, cái trán gân xanh run rẩy “Bạch Sương Sương, ngươi cứ việc kiêu ngạo, một ngày nào đó, ngươi sẽ ở dưới thân bổn vương khóc cầu xin tha thứ”Nàng càng cuồng vọng, càng có thể kích thích hắn muốn chinh phục.
57 “Bạch tiểu thư, còn vì chuyện lần trước mà tức giận sao?” Con ngươi tối đen của Tiêu Đình Hạo nhìn Sương Sương…A phi, ta tức giận ngươi muội!“Tiêu Đình Hạo, có phải hay không ngươi cảm thấy mình lớn lên rất tuấn tú, có tiền lại có thế, cho nên nữ nhân khắp thiên hạ đều không phải ngươi thì không lấy chồng?” Sương Sương nhếch môi, con ngươi trong suốt lóe lên vài phần khinh bỉ “Ta nói, đừng đem mình trở thành chim khổng tước, ta Bạch Sương Sương đối với ngươi, chính là một chút hứng thú đều không có, chính là lại đem ngươi cho ta, bổn tiểu thư cũng chướng mắt”Thật là, Bạch Sương Sương trước kia thích ngươi như vậy, thật đúng là mắt mù.
58 “Nam Tường, cười tốt lắm sao?” Thanh âm lạnh lùng yếu ớt bay vào lỗ tai, nụ cười trên mặt Nam Tường lập tức cứng lại rồi. Vương gia đến đây lúc nào? Vì sao hắn cũng không biết?“Vương gia” Lập tức Nam Tường quỳ một gối xuống, hành lễ với Tiêu Diệc Tuyên.
59 “Tiêu Đình Hạo, buông tay!” Sương Sương quát lạnh, mắt đẹp dày đặc sắc bén. Nàng theo bản năng trở tay đánh trả, Tiêu Đình Hạo trực tiếp ngăn cản nàng nắm đấm, kia mười phần lực đạo làm cho hắn kinh ngạc, nàng một nữ tử yếu đuối, làm sao có thể có sức bật mãnh mẽ như thế?Tiêu Đình Hạo không động đậy như trước, ngay khi Sương Sương muốn sử dụng dị năng, hắn lại chợt buông lỏng tay.