1
Dư Viễn không ngờ tới, cậu chẳng qua chỉ đi ra siêu thị gần nhà mua chút vật dụng hàng ngày, vậy mà lại đụng phải sắc lang.
Đầu năm nay, gặp sắc lang ở siêu thị cũng đâu nhiều lắm.
2 Cơ thể Dư Viễn trần như nhộng, phóng đãng phơi bày khiến kẻ khác muốn ngừng mà không được, một góc trong siêu thị tràn đầy âm thanh rên rỉ *** đãng của Dư Viễn, cậu sớm bị thao đến mức không biết mình đang ở đâu, khoái cảm hư không đánh ập vào cậu.
3 Miệng đột nhiên bị một căn côn thịt thật lớn cắm vào, khiến tiếng rên rỉ của Dư Viễn tắc trong cổ họng, cậu vừa vịn lấy kệ hàng lắc lư cặp mông tròn mẩy, vừa say mê liếm côn thịt, tựa như cự vật đang trừu sáp đó là mỹ vị.
4 Dư Viễn không biết xấu hổ nói, khơi dậy thú tính của mấy người nhìn trộm sau kệ hàng, một người đàn ông lực lưỡng hùng hổ đi đến từ phía sau, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, hạ thân dựng lên thành một cái lều lớn, vải quần ở nơi đó căng phồng như sắp rách ra.
5 Từ ngày gian *** với bảy người ở siêu thị, nửa tháng sau, Dư Viễn không nếm mùi xôi thịt nữa, chuyện đấy khiến cậu càng cẩn thận giấu giếm hơn, ngoại trừ làm với người xa lạ, người thân và bạn bè xung quanh đều không biết cậu là một song tính nhân bí mật, càng không biết cậu là một song tính nhân *** đãng không tả nổi.
6 Hiển nhiên, người đàn ông xa lạ bị Dư Viễn trêu phát giận, dù thế nào hắn cũng không ngờ chỉ vài câu khiêu khích của một nam giới khác sẽ khiến mình tiến thoái lưỡng nan, tuy đại kê ba dựng đứng nhưng hắn là một thẳng nam, lúc này, lộng không được mà không lộng cũng không được, nhớ đến Dư Viễn không có liêm sỉ dùng điện thoại cắm tao huyệt, lại không biết làm sao mới đùa giỡn được người kia, mà nghẹn cục tức này thì hắn không cam lòng.
7 Dư Viễn vui vẻ xong thì trực tiếp nằm bẹp trên giường ngủ, nửa thân dưới được thỏa mãn, lại ghẹo đối phương một chút, tâm trạng khoái trá cực kỳ, không để ý đến hộp tin nhắn bị thẳng nam kia oanh tạc hơn mười tin nhắn nữa, Dư Viễn nhìn cũng không nhìn, tắt âm thanh của điện thoại, còn mình vùi đầu ngủ ngon lành.
8 Cơ thể mẫn cảm của Dư Viễn vốn không chịu được khiêu khích dữ dội như thế, cậu cảm giác được hoa huyệt dưới thân bắt đầu ươn ướt, hơi hơi co chặt chờ đợi khao khát được cho ăn.
9 Dư Viễn kêu rên khiến quản lý giật nảy mình, sơn dương nhỏ xinh vừa rồi còn ngượng ngùng nháy mắt trở nên phóng túng không thể tả, ánh mắt quản lý chăm chú nhìn hoa huyệt ướt đẫm của Dư Viễn, ngừng đầu lưỡi híp mắt nói: “Phóng đãng như em có phải bị đàn ông chơi nhiều lần rồi phải không? ‘Râm’ như thế? Em quá nhạy cảm khi bị đầu lưỡi thao, chẳng lẽ chưa từng ai thao em bằng cách này sao? Rên thêm vài tiếng cho tôi nghe nào, kê ba bị em rên đến sắp bùng nổ rồi.
10 Quản lý và nhân viên nọ cứ thế trao đổi công việc trong văn phòng hẳn một giờ, phần lớn đều là nhân viên báo cáo, quản lý “chăm chú” lắng nghe, nhưng Dư Viễn chắc chắn rằng quản lý không để tâm đến đống văn kiện đó, ừm ừm ừ ừ vài tiếng có lệ, hơn nửa là tiếng rển rỉ không nhịn được phát ra do bị đầu lưỡi linh hoạt của Dư Viễn liếm bắn, đồng thời Dư Viễn nhận ra hình như ông bác quản lý nhiệm kỳ mới này rất thích chơi trò “văn phòng kích thích”, đáng tiếc là – hắn lại xuất tinh sớm.
11 Gần đây, Dư Viễn ở công ty như cá gặp nước, đặc biệt là với các cô bé cùng phòng ban, không vì lý do nào khác ngoài việc nhờ Dư Viễn đích thân đến văn phòng quản lý đáng khinh một thời gian trước, sau đó ông bác quản lý nhiệm kỳ mới rốt cuộc không dám sờ mó các chị em nữa, nhân viên nữ của phòng thiết kế không một ai không bội phục Dư Viễn, thậm chí còn có người hỏi cậu làm thế nào để thu phục quản lý.
12 Trên chuyến bay Dư Viễn đến Y quốc, trên máy bay hầu hết là người da trắng tóc vàng, thức ăn và đồ uống đều của phương Tây khiến Dư Viễn ăn uống không thích lắm.
13
Cần cả nhà nhóc! Nếu không tại nhóc sao ông đây có thể bị như này!
Trong lòng Dư Viễn điên cuồng hét lên, nhưng đối diện với vẻ mặt vô tội lo lắng của nhóc tóc vàng, bao nhiêu lửa giận phun không phun được, mắng không ra đánh không xong, Dư Viễn chỉ có thể hít sâu một hơi rồi cố gắng ổn định hô hấp bản thân, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi không sao, muốn đi WC thôi.
14 Thời điểm xuống máy bay, nửa thân dưới Dư Viễn trong trạng thái đê mê, bị tên nhóc nước ngoài thao dữ dội như thế, lúc nhận hành lý suýt cầm không nổi.
15
Dư Viễn trừng mắt cứng lưỡi! Cậu cực kỳ nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề!
Vẻ mặt Dư Viễn xấu hổ cười cười, nói: “Xin chào ngài, tôi là nhân viên công ty quảng cáo trong nước điều đến quý công ty để khảo sát kiểm nghiệm, tổng giám đốc ngài có phải nhận nhầm người rồi không?”
Trong lòng Dư Viễn hoang mang bồn chồn, bề ngoài bình tĩnh nhưng thật ra cậu sắp loạn cào cào, không thể trách cậu, “hai huyệt ***” trong miệng đối phương hoàn toàn khiến Dư Viễn cảm thấy bí mật bị bại lộ, cậu dám khẳng định mình không biết người đàn ông đối diện, càng không cần nói anh ta có biết loại chuyện này hay không.
16 Ngày đầu tiên đến Y quốc, Dư Viễn coi như an ổn trải qua, không 419 với thanh niên châu Á nhưng thật khó tưởng tượng là hôm đó người đàn ông kia thế nhưng mang Dư Viễn về nhà anh, trên danh nghĩa là ưu tiên nhân viên công ty khác đến công tác.
17 Người đàn ông thở ra một hơi, cảm giác sảng khoái khi bắn nước tiểu vào tao huyệt Dư Viễn làm anh cực kỳ hưởng thụ, anh chụp lấy cặp mông Dư Viễn, trong huyệt chảy ra không ít chất lỏng màu vàng, chảy xuôi xuống gốc đùi Dư Viễn, hình ảnh cực kỳ *** đãng.
18 Dư Viễn hoàn toàn không ngờ rằng, người đàn ông này nói được làm được, anh đưa cậu đến tầng hầm, bốn phía đều là máy quay, bên trong đầy đủ các loại dụng cụ, cần cái gì có cái đó.
19 Tắt máy quay xong, người đàn ông ôm Dư Viễn đến trước mặt con ngựa gỗ màu đen, anh không đặt Dư Viễn lên luôn mà dịu dàng hôn chóp mũi và khoé miệng Dư Viễn trước, an ủi: “Sản phẩm này có thể kích thích em quá mức, nếu em thật sự không chịu được thì gọi tên tôi.
20 Cơ thể Dư Viễn trần trụi dính đầy dịch thể và nước tiểu, *** đãng khó tả, cậu xuống ngựa gỗ xong thì ngất xỉu luôn… Đây chắc chắn là chuyện mất mặt nhất mà cậu từng trải qua, hoàn toàn thua bởi ngựa gỗ vô tri.