21 Trịnh Nhung chọn nhà hàng này vì ở đây phục vụ ẩm thực Y quốc truyền thống, kiến trúc đẹp mắt và đồ ăn tinh xảo rất dễ gây thiện cảm, anh ân cần rót rượu vang, cố gắng tạo ra một bữa tối lãng mạn, thậm chí còn “ăn chơi” bao cả nhà hàng, ngay cả nhân viên sau khi mang đồ ăn xong cũng rời đi, cả đại sảnh chỉ có hai người Trịnh Nhung và Dư Viễn.
22
“Cục cưng, em đã từng quyến rũ người khác như này sao?”
Tuy rằng phía dưới Trịnh Nhung cứng rắn nhưng vẫn ngồi bất động như cũ, khả năng kiềm chế không hề bình thường.
23
Tình dục Dư Viễn đang tăng vọt, cậu không còn là chính mình nữa, lại bỗng nhìn thấy nhẫn, còn cả lời Trịnh Nhung nói khiến cậu mê mang.
Cậu hoàn hồn, trợn mắt há hốc mồm… Đậu má đây là tình huống gì!?
Không kể hai người họ mới gặp mặt quen biết nhau chưa đến hai tuần, tình tiết cầu hôn này quả thật nhanh như phóng tên lửa, chẳng lẽ dạo này người Y quốc có phong trào 419 mấy bữa thì lập tức cầu hôn? Dư Viễn nhìn nhẫn mà không biết làm sao, cho dù cậu có cảm tình với Trịnh Nhung nhưng cậu không thể dâng hiến tuổi thanh xuân cho nấm mồ hôn nhân nhanh như vậy á.
24
Lúc Dư Viễn tỉnh lại, cả người đều không ổn…
Cậu uể oải nằm trên chiếc giường lớn, nhớ rõ hôm qua ở nhà hàng mình đã “ký kết” hiệp ước bất bình đẳng gì gì đó, không đúng, là hôn ước, cũng không đúng lắm, hẳn là cầu hôn.