161
Chương 159: Buông tay
Cây cổ thụ cao chọc trời vây quanh thành một đoàn, ánh trăng nhợt nhạt rơi vãi trên bóng cây loang lổ, lời của nàng, từng câu, từng chữ, nện thình thịch vào tâm khảm Cô Dạ Kiết, không cách nào xua đi được.
162
Chương 161:
Hai mắt nặng nề mở ra, hai tay Cô Dạ Kiết đang buông lỏng liền nắm lại, nhưng trong lòng bàn tay chỉ là một khoảng trống.
"Hoàng thượng tỉnh rồi.
163
Chương 162: Lần nữa bỏ qua
Toàn thân, như rơi vào hầm băng, năm ngón tay khẽ nắm chặt.
Cô Dạ Kiết bất ngờ đứng lên, bước chân yếu ớt có vẻ dồn dập, khép chặt vạt áo rồi đi về phía trước, đám người quỳ dưới đất hỗn loạn bật dậy, muốn ngăn cản.
164
Chương 163: Cấm nô
Đại thúc?
Phong Phi Duyệt thầm chau mày, có thể điều khiển được bách hoa, ngoại trừ ông ấy, còn có ai khác?
"Hoa Nguyệt sư có nói vì sao phải tìm cô ấy không?" Thần sắc Thất Duệ nghiêm túc dị thường, ánh mắt thủy chung không rời khỏi người Phong Phi Duyệt.
165
Chương 164: Rời đi
Im ắng.
Chưa bao giờ im ắng như vậy. . .
Phong Phi Duyệt yên lặng kéo chăn gấm lên hai vai, nha hoàn bên cạnh vừa nhìn qua, có chút lúng túng mở miệng, "Đường chủ.
166
Chương 165: Thân thế
Bàn tay Phong Phi Duyệt đang nhấc chén trà dừng lại giữa không trung, trong đáy mắt, đều là màu đỏ thẫm của lá cờ đang tung bay kia.
167 Hôm nay chip làm việc năng suất, bonus cho các nàng thêm một chương :>
***
Chương 166: Vì chàng đánh trống
Đại quân đóng ở Tu Đốn, dân chúng bị bắt tới đều bị nhốt chung vào một chỗ, trong quân doanh canh phòng nghiêm ngặt, căn bản không cho bất kỳ ai tùy ý đi lại, chớ nói gì đến đám tù binh như bọn họ.
168
Chương 167: Nàng ấy đang đợi ngươi
Lòng bàn tay Cô Dạ Kiết bị máu tươi thấm ướt, thốt nhiên vận nội lực, trường mâu xuyên qua lồng ngực bị rút ra tận gốc, hắn ra sức chiến đấu, binh sĩ tướng địch từ trên chiến mã ngã xuống.
169
Chương 168: Chờ huynh trở về
Phong Phi Duyệt cảm thấy được ấm áp trong lòng nam tử, theo ánh mắt, toàn bộ biểu hiện ra ngoài.
"Không, trước giờ chưa từng nói," Phong Phi Duyệt đi tới trước mặt Quân Ẩn, ánh trăng nhàn nhạt quét qua, tựa như một cánh chim trên không trung, nhẹ nhàng đáp xuống đầu vai, "muội ấy không hận, nếu có, chỉ là chờ đợi.
170
Chương 169: Tử biệt
Lồng ngực Phong Phi Duyệt tắc nghẹn, quả tim vốn bị chèn ép lúc này càng thêm trầm trọng, một chữ kia, giống như có thể xé rách màng nhĩ, từng mũi từng mũi tên, kéo đến tập kích mãnh liệt.
171
Chương 170: Khiếp sợ
"Tỷ tỷ. . . "
Quân Nghi đột nhiên kéo tay Phong Phi Duyệt, thần sắc khẩn trương, hốt hoảng không thôi, "Ngực của huynh ấy, bị thủng một lỗ rất lớn rất lớn, muội đưa tay nhưng làm thế nào cũng không che lại được, vì sao, vì sao lại như vậy a.
172 Chương 171: Hồi cung
Phong Phi Duyệt nằm trên mặt cỏ, bất tri bất giác, lại ngủ thiếp đi.
Lúc mở mắt ra, trời đã tối, phản ứng đầu tiên của cái bụng trống rỗng là réo ầm ĩ, chống hai tay ngồi dậy, chiếc áo choàng đắp trên người bị rơi xuống một góc, thấy có chút lạnh.
173
Chương 172: Mùi vị
Phong Phi Duyệt tất nhiên dừng bước, cảm thấy âm thanh này cực kỳ quen tai, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Mạch Thần Lại.
Nàng cũng không mở miệng trước, khóe mắt lóe lên, tiếp theo kéo ra.
174
Chương 173: Nhớ lại chuyện cũ
Năm ngón tay Tây thái hậu bấm chặt vào mặt bàn, ánh mắt như có như không rơi lên mặt Mạch Tu, "Quốc sư, có vài chuyện, bổn cung vốn cũng không muốn lừa gạt ngài.
175
Chương 174: Nam sủng
Thi Ỷ Đình lệ vươn đầy mặt, thần sắc vô tội, cô xoa vết bầm trên tay, từ từ cúi đầu xuống.
"Tỷ tỷ, muội không có làm gì sai, bọn họ sao lại đối với muội như vậy.
176
Chương 175: Hỗn loạn
Nàng nghi hoặc không hiểu, rút tay về, mở tấu chương ra, đôi mắt xinh đẹp quét qua chữ viết bên trên, con ngươi trong trẻo, lập tức trợn tròn.
177
Chương 176: Mật đạo
Phong Phi Duyệt đột nhiên gặp phải biến cố như vậy, nhất thời lấy đâu ra thời gian phản ứng, hoàng đế ra đòn sát thủ, là sự thật không thể chối cãi, hắn không hề lưu lại đường sống, hận không thể trực tiếp xé nát Thất Duệ.
178
Chương 177: Sợ bóng sợ gió
Tây thái hậu âm thầm suy tính, tầm mắt rơi lên người tên nam tử áo đen kia, "Ngươi lui ra trước. "
"Dạ. " Thần kinh căng thẳng của hắn cuối cùng có thể thả lỏng, đứng thẳng hai chân dậy lui ra ngoài.
179
Chương 178: Đổi thuốc
Cô Dạ Kiết một đường đưa Thi tiệp dư về Cảnh Dạ Cung, trong vườn, vẫn là cảnh sắc tiêu điều như trước, Đào Tâm vội vội vàng vàng đi vào trong điện, hoàng đế để cho Thi tiệp dư ngồi xuống ghế đá.
180
Chương 179: Lấy thánh chỉ ra
Tẩm điện của hoàng thái hậu, cách Phượng Liễm Cung không xa, Phong Phi Duyệt một đường cẩn thận, quả nhiên là làm chuyện xấu lúc nào cũng thấy chột dạ.