141 Chương 140: Thực hiện âm mưu Thi tiệp dư đi vào trong điện, dưới nền đất bừa bãi hỗn loạn, Đào Tâm đang ngồi xổm ở đằng kia thu dọn, xiêm y thượng hạng bị từng chuỗi dấu chân chà đạp, cô gái cẩn cẩn thận thận nhặt lên, ngẩng đầu, liền thấy Thi tiệp dư đứng ngay trước mặt mình, "Nương nương.
142 Chuơng 141: Sự việc đã bại lộ Hai mắt Cô Dạ Kiết dán lên trên tấu chương, gương mặt tuấn tú gối lên mu bàn tay, "Nói. " Quân Điềm khẩn trương túa mồ hôi đầy mặt, giơ tay lên lau đi, "Bẩm hoàng thượng, là, là chuyện liên quan đến Nghi hoàng quý phi.
143 Chương 142: Tàn phá đến chết Cô Dạ Kiết phất tay ra hiệu đám người đứng dậy, "Thân thể Nghi quý phi không được khỏe, Triệu ngự y, ông xem thử xem. " "Dạ, hoàng thượng.
144 Chương 143: Không thể tha thứ Chỉ Huyên giãy giụa, bàn tay hiện đầy vết máu ứ đọng nắm chặt làn váy của Phong Phi Duyệt, trên mặt mơ hồ không rõ, "Cứu.
145 Chương 144: Quân gia tan rã Hoàng đế cũng không đứng lâu, Phong Phi Duyệt thấy bóng dáng hắn kéo dài, sau đó chỉ để lại một điểm nhỏ mơ hồ, thoáng cái trong điện đã trở nên yên tĩnh.
146 Chương 145: Bất ngờ gặp Quân Duyệt "Lý công công, truyền lệnh xuống, sáng sớm mai trẫm sẽ đích thân thẩm vấn. " Cô Dạ Kiết bỏ mật hàm vào trong tay áo, xoay người, đi về phía ghế loan đằng kia.
147 Chương 146: Kế hoạch thế thân Phong Phi Duyệt kinh hoàng lui về phía sau, Cô Dạ Kiết áp đầu nàng vào lồng ngực mình, một tay theo đó quấn quanh eo nàng, run rẩy dính chặt, "Duyệt Nhi, không phải sợ.
148 Chương 147: Thư nhận tội Phong Phi Duyệt không nhịn được, tiếp theo tiện đà bật cười, "Đúng, đó là chim. " "Vậy, nàng vì sao lại đi đến Huyền Triều?" Hoàng đế áp gương mặt anh tuấn lên trước, nghi vấn dồn nén đã lâu, bây giờ mới có thể mở miệng hỏi ra lời.
149 Chương 148: Dấu ấn chân tướng Phong Phi Duyệt nhịn đau, bả vai như sắp bị níu đứt, đám người bên cạnh vội vàng tiến lên muốn tách hai người ra. Thần sắc cô gái gớm ghiếc dữ tợn, hai tay không thể chờ đợi vén mái tóc để lộ ra khuôn mặt.
150 Chương 149: Kinh thiên đại biến Khoảng cách từ trái tim đến trái tim rốt cuộc là bao xa? Có ai từng thử qua, dùng một chén tương tư sắc thành một bát thuốc đắng? Rất nhiều lần, chúng ta muốn tiến lại gần, nhưng không ngờ, luôn đúng vào lúc bất tri bất giác, chỉ cùng hạnh phúc lướt ngang qua nhau, giống như chỉ thiếu một chút nữa, vạt áo của chàng, phủ lên chéo quần của ta, quấn quyện vào nhau thành một, ngoảnh đầu nhìn lại, góc xưa quen thuộc, giờ đã thành một mảnh hờ hững năm nao, làm nhòa dần ánh mắt của cả hai ta.
151 Chương 150 Trời, tối rồi. . . Rọi lên trên người, thế nhưng lại ấm nóng. Là cái gì sưởi ấm đôi vai, lại đóng băng trái tim ta? Trong mắt, từng mảnh từng mảnh vỡ tan, làm thế nào cũng không chắp ghép lại được, trên mặt có thứ gì lạnh băng lướt qua, vươn tay lau đi, hình như là trời mưa.
152 Chương 150: Trở thành con mồi Phong Phi Duyệt nghênh đón tầm mắt của hắn, trên bầu trời bị xé mở, tia sáng vẫn như vậy, xuyên qua hai mắt chỉ cảm thấy mờ ảo không rõ, dưới hàng mi, bóng đêm dần lan tràn.
153 Chương 151: Thích chinh phục Thanh âm tên đàn ông gào rú đau đớn, Thất Duệ khẽ nhíu đầu mày, hứng thú càng phát ra mãnh liệt. Tên kia bị thủ vệ kéo xuống, đám người dưới đài hứng thú dâng cao, chơi thật tận hứng.
154 Chương 152: Vũ khí giết người Huyền Triều Ánh trăng lưỡi liềm, lá trúc sắc mảnh như kim, gió xuân không hề mang chút hơi ấm, ngược lại chỉ lộ vẻ ảm đạm.
155 Chương 153: Đế hậu tương phùng "Lôi Nhi. . . " Nam tử nhìn cô gái đi tới, ánh mắt đầy hung lệ, cặp đồng tử trong suốt kia đã không còn quen thuộc với mình nữa, toàn thân không cách nào nhúc nhích, cho đến khi cô gái bước tới trước mặt.
156 Chương 154: Cùng lúc phát bệnh Chủ sạp thấy nàng chỉ đứng nhìn chằm chằm, cũng không có ý định mua, liền thuận tay rao mời những khách nhân khác, cũng không có đuổi nàng đi.
157
Chương 155: Chạm mặt
"Bẩm đường chủ, là một gã quan lại đã quy ẩn, theo tin tức đáng tin, trong thời gian hắn nhậm chức ở huyện Tào Dương nổi tiếng là một tham quan, lần này cáo lão về quê, tùy thân còn mang theo mười rương bảo vật đầy tràn.
158
Chương 156: Tử Vong Lâm
Phong Phi Duyệt thuận theo đường mòn trải đá trứng ngỗng tiến thẳng lên trước, dương quang ảm đạm có chút rét lạnh, lá thư kia là gửi cho Thất Duệ, xem ra, nhất cử nhất động của nàng cũng vậy, bị thái hậu hai cung nắm trong tay.
159
Chương 157: Dù tử sinh hay cách biệt (Thượng)
Từng đợt sương mù thưa thớt mỏng manh rơi xuống đỉnh đầu, bất quá chỉ mới ngã một cái, sẽ không lạc quá xa.
160 Chương 158: Dù tử sinh hay cách biệt (hạ)
Nam tử quay đầu, đường nét băng lãnh kiên nghị dưới bóng cây càng hiện lên đẹp mắt, Phong Phi Duyệt lúc này mới chú ý tới, hắn vận một thân long bào minh hoàng chi sắc.