141 Đêm hôm đó, Sài Lộc cùng Phạm Vĩnh tự sát trong lao. Lúc nha dịch vội vàng báo lại, đã là sớm ngày hôm sau. Khi đó Bao đại nhân đang thay quần áo, chuẩn bị thăng đường thẩm vấn hai người.
142 Tháng hai, thành Lăng châu luôn u ám, chưa từng sáng sủa. Mùa xuân thành Lăng châu, thường xuyên đều là bầu không khí này, tầng mây che kín bầu trời, không hề trong xanh.
143 Hiểu Vân ngồi ở mép giường, tay chắp sau lưng, bị cột bằng dây thừng làm bằng vải bố, yên lặng nhìn Sài Ngọc, bất động thanh sắc.
"Sài Ngọc, cuối cùng xuất hiện rồi.
144 Hắn, vẫn tuấn lãng như trước. Mày kiếm tinh mâu, thần thái sáng láng.
Ánh mắt của hắn, chân thành thâm tình; hắn dịu dàng nắm tay, vạn phần thương yêu; hắn chậm rãi nói, ôn nhu tới cực điểm; đôi môi của hắn, nhẹ nhàng dừng giữa hai mí mắt, dừng lại, lưu luyến ngàn vạn.
145 Không biết vì Triển Chiêu thân thể khỏe mạnh, hay là Hiểu Vân chăm sóc tốt. Tóm lại, tháng tiếp theo, Triển Chiêu đã có thể xuống giường đi lại một chút.
146 Trăm hoa đua nở, chim hót hoa thơm. Lúc xuân về hoa nở, không khí luôn hợp lòng người. Ánh sáng ấm áp như vẩy hơi ấm lên cơ thể, gió nhẹ dịu dàng vuốt qua mặt.
147 Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, việc mang thai đối với Hiểu Vân đều chưa từng trải qua. Lần đầu mang thai, tất nhiên không thể tránh khỏi có chút khẩn trương, cảm xúc kinh hỉ bất ngờ càng khiến tâm trạng dao động.
148 Tuyết rơi như lông ngỗng, bay lả tả trắng trời, khắp nơi long lanh như dát bạc, trắng trong thuần khiết khác thường. Tuyết ở phương bắc không cấp tập như phương nam, rơi trên mặt đất cũng không dễ tan.
149 Lại một mùa xuân về hoa nở, là mùa xuân thứ tư Hiểu Vân tới Tống triều. Từ sau khi có đứa nhỏ, ngày ngày ở nhà giúp chồng dạy con. Chuyện trong nhà đã có Trần ma ma cùng Tiểu Quyên làm, chỉ cần chăm sóc chồng và con là được.
150 Vài năm sau, Triển Ký cùng Vân Thụy cùng bị đưa tới núi Côn Luân học võ nghệ. Lúc ấy, Hiểu Vân cùng Triển Chiêu cãi nhau một trận, Hiểu Vân khóc lớn.
Lại vài năm sau, Triển Hạo đi theo ông ngoại Công Tôn Sách đọc sách, đến ở Khai Phong Phủ.