121 Có hai đại cao thủ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở đây, cho dù Lý Khôn có Nghiêm Đông bảo vệ, cũng khó thoát khỏi lưới pháp luật. Huống chi, Nghiêm Đông lâm trận phản chiến, kể từ đó, bắt Lý Khôn là chuyện rất dễ dàng.
122 Sáng sớm, khi ánh sáng đầu tiên của bình minh từ phương đông chiếu tới, Triển Chiêu tự giác mở mắt. Nhiều năm như vậy, hắn đã hình thành thói quen. Bất kể ở đâu, chỉ cần trời vừa hửng sáng, hắn sẽ tỉnh lại.
123 "Xâu mứt quả đây, mứt quả vừa thơm vừa ngọt đây. Xâu mứt quả đây, mứt quả và thơm vừa ngọt đây. . . "
"Tướng công, chờ một chút. " Một nữ tử trẻ tuổi thanh tú, gọi nam tử đi phía trước.
124 Triển gia, so với tưởng tượng của Hiểu Vân lớn hơn rất nhiều. Tường cao đại viện, trong ba gian ngoài ba gian, so với tòa nhà hoàng đế ban thưởng cho bọn họ còn lớn hơn, có thể thấy gia cảnh Triển gia rất giàu có.
125 Mùa xuân tháng ba, gió xuân từ Giang Nam thổi tới phương bắc, lại thổi qua con kênh đào bên dòng liễu rủ, thổi nở bừng đóa hoa nơi sơn dã, cũng gợi lên trong lòng người xuân ý nồng đậm.
126 Trên sơn đạo có một dã điếm. Một gian lều bằng vải bố, mấy gian phòng lợp bằng cỏ tranh. Thoáng nhìn có thể thấy hết từ đầu này sang đầu kia, vô cùng đơn sơ.
127 Đường tới Lăng Châu chỉ có một đường. Triển Chiêu cùng Hiểu Vân từ quán trà lên đường không lâu, tất nhiên gặp lại thư sinh tên Mạnh Lương.
"Tướng công, không bằng chúng ta dẫn hắn một đoạn đường?" Nhìn Mạnh Lương ở trước đó không xa đang đi bộ, Hiểu Vân đề nghị.
128 Trường tư thục Mạnh gia hôm nay náo nhiệt khác thường, bởi vì trong mấy ngày tới, Mạnh gia không chỉ là nơi dạy học, còn là nơi chữa bệnh cứu người.
Mạnh phụ, là một người chân thực nhiệt tình.
129 Thời gian ba ngày, nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm. Lúc bận rộn, chỉ ngại nó trôi quá nhanh, lúc chờ đợi, lại ngại nó trôi quá chậm. Hiểu Vân vốn trông mong ba ngày này trôi đi thật nhanh, để thấy Triển Chiêu trở về.
130 Giống như mấy ngày trước, sáng sớm trước cửa Mạnh gia đã có người đến xếp hàng khám bệnh. Chỉ là đợi hồi lâu, đã sắp qua thời gian ăn sáng, vẫn không thấy đại phu xuất hiện, không khỏi khiến người ta có chút kỳ quái.
131 Lúc Triển Chiêu đi vào tiền phòng, trong phòng có hai người, đang ngồi uống trà nói chuyện, một người là Mạnh tiên sinh, một người khác, tất nhiên là bộ đầu kia.
132 Trên phố lan truyền, đại phu từ kinh thành tới y thuật cao minh, trạch tâm nhân hậu. Nghe nói tuy rằng tuổi còn trẻ, không ngờ lại là một thiếu niên tuấn tú.
133 Lúc Hiểu Vân trở lại Mạnh gia, đã sắp qua giờ mùi. Vốn tưởng trễ thế này, sẽ không còn ai chờ nàng khám bệnh nữa, nhưng không ngờ, trước cửa vẫn còn một hàng người.
134 Triển Chiêu cùng Hiểu Vân chia nhau chặn ở hai nơi, vây Hắc y nhân lại trong phòng. Phòng vốn không lớn, bởi vì ba người nên càng có vẻ chật chội. Người nọ toàn thân cao thấp bọc vải đen, chỉ lộ ra hai con mắt ra ngoài.
135 Hôi 135 - Tiền căn hậu quả
Tiền sảnh Mạnh gia ồn ào mấy ngày, cuối cùng cũng khôi phục sự yên tĩnh trước kia. Đơn giản là việc chữa bệnh từ thiện của Đinh đại phu đã chấm dứt từ hôm qua.
136 Sài vương phủ thật náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, người đến người đi. Hôm nay là sinh thần của Sài vương gia, trong phủ đãi tiệc lớn, đã sớm bận bịu. Hơn nữa người tới tặng đồ, tới chúc thọ, lại thêm hạ nhân bận bịu chuẩn bị thọ yến, qua lại như nước chảy, vương phủ náo nhiệt khác hẳn ngày thường.
137 Cái gọi là rung cây dọa khỉ, chính là tạo ra thanh thế công kích, khiến kẻ địch đang ẩn nấp phải hoảng sợ. Chỗ kỳ diệu không khác gì “Đánh rắn động cỏ”.
138 Thành Lăng châu yên tĩnh, khiến Hiểu Vân có chút lo sợ bất an. Yên tĩnh như vậy rất không bình thường. Triển Chiêu xuất phát đã hơn một ngày, dựa theo lộ trình tính toán, lúc này hẳn đã đến nơi, nhưng trong thành Lăng châu một chút động tĩnh cũng không có.
139 "A. . . " Trên cổ tay truyền đến từng trận đau đớn, khiến Hiểu Vân không khỏi rên rỉ ra tiếng. Tay phải khẽ sờ, gồ lên một khối, đã sưng rộp lên rồi. Hiểu Vân nhẹ nhàng tựa vào tường đá, chậm rãi điều chỉnh hô hấp, để bản thân mình bình tĩnh trở lại.
140 "Đại nhân, đây là thư Sài vương gia để lại cho đại nhân. ” Công Tôn Sách dâng một phong thư, tìm thấy trên giường của Sài vương gia. Khi bọn họ vào tới vương phủ, tìm được Sài vương gia, ông ta đã khí tuyệt bỏ mình.