21 CHƯƠNG 21
Nhìn mặt Dạ Hối lộ chán ghét không thèm che dấu, Dạ Hạo Thiên phượng nhãn híp lại, toàn thân đều tản mát ra khí thế nguy hiểm.
Diệp Nhiên kéo kéo tay áo Diệp Minh Hàn, bị buông xuống rồi đi đến trước mặt Dạ Hối, nhìn thẳng vào mắt Dạ Hối.
22 CHƯƠNG 22
Diệp Nhiên nhìn Tiêu Diêu Tán Nhân bấm đốt tay tính thì đã biết xảy ra chuyện gì, nhớ tới Tiêu Tuấn từng nói với y, Tiêu Diêu Tán Nhân tinh thông thiên tính, người như vậy sao lại có thể không nhìn ra y đến từ dị thế?
Nhìn thoáng qua Diệp Minh Hàn vẻ mặt lo lắng, cho đối phương một nụ cười, quay đầu nhìn Tiêu Diêu Tán Nhân, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh.
23 CHƯƠNG 23
“Phụ thân. . . . . . Đây là có chuyện gì?”
Theo lời bọn họ nói nãy giờ, tựa hồ còn có tin tức gì đó mà y không biết?
Diệp Minh Hàn lại chỉ cúi đầu nhìn y, không nói gì cả, ánh mắt hiện lên nét âm trầm, làm người ta không thể nhìn ra hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
24 CHƯƠNG 24
Từ lúc Diệp Minh Hàn bắt đầu nhớ được, thì nữ nhân sinh hắn chưa từng cười với hắn bao giờ, nàng luôn tránh hắn thật xa, ngẫu nhiên chạm mặt nhau, cũng chỉ mang theo oán hận cùng chán ghét.
25 CHƯƠNG 25
Chờ Diệp Nhiên được đặt xuống đất, y mới thanh tỉnh lại, đánh giá bốn phía, tựa hồ y đang ở trong một sơn động.
Vì sao lại nói là tựa hồ đây?
Bởi vì sơn động ngay cả lối vào cũng không có, bọn họ như lăng không xuất hiện trong động vậy, hơn nửa lại rất kỳ quái.
26 CHƯƠNG 26
Tiêu Diêu Tán Nhân nhìn bóng trắng dần xa hơn, thở dài một cái thật nhẹ
“Chỉ mong ngươi có thể luôn vui vẻ!”
“Tiêu Diêu. ”
Một tiếng gọi khẽ, khi Tiêu Diêu Tán Nhân xoay lại nhìn người sau lưng, trong mắt hiện lên kinh hỉ.
27 CHƯƠNG 27
Diệp Nhiên đi theo đường sư phó chỉ, một đường chạy vội đi, chỉ thấy thân thể nhẹ nhàng, nội tức trầm ổn, hơi thở dễ dàng lên xuống, cho dù vận công mà đi, thân thể cũng quá mệt, nghĩ đến, sư phó làm cho y xem núi sách võ công bí tịch kia, chưa chắc không có lợi!
Đi được đại khái có một nén nhang, phía trước đã dần hiện lên vẻ phồn hoa, nghe ngóng người qua lại, nguyên lai còn đang trong Huyền thổ, hơn nữa cách Dạ thành không tính xa.
28 CHƯƠNG 28
Bầu trời tối đen, trong hoàng cung đèn đuốc lại sáng trưng, các cung nữ tay bưng khay đĩa qua lại, các đại thần tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ nghị luận.
29 CHƯƠNG 29
Diệp Nhiên ngồi sau cầm thai, đưa tay phủ lên cầm, ngón tay khẽ gãy dây đàn, “Boong boong”Hai tiếng, sạch sẽ thanh thúy, tiếng đàn cũng không tệ lắm!
Bất quá.
30 CHƯƠNG 30
Sau một khúc đêm qua, Diệp Nhiên lập tức trở thành đối tượng được cả triều đình khen ngợi, trước những thứ này, Diệp Nhiên chỉ cười cười đáp lại.
31 CHƯƠNG 31
Đương đại môn Ngạo Hàn Cung đã mơ hồ nhìn thấy được, Diệp Nhiên rốt cục giảm lại cước bộ của mình, hơi hơi thở dốc một chút, lại tiếp tục chạy về nhà mình.
32 CHƯƠNG 32
Diệp Nhiên hồi cung vài ngày, những người rời cung cũng lục đục trở về, ngay cả Liễu Mộng thân ở Giang Nam sáng nay cũng chạy về.
Liễu Mộng bảy năm trước đã gã cho một chưởng quầy ở một nhánh trong thương hội dưới tay Tiêu Tuấn, phu gia đối xử với nàng rất tốt, hiện giờ cũng đã có một nhi một nữ, nhưng mỗi khi nhìn đến hài tử cãi nhau, nàng lại nhớ đến tiểu Thiếu chủ luôn im lặng, hỏi thăm mọi người, lại không biết Thiếu chủ đi đang ở đâu, thường thường khiến Liễu Mộng rơi lệ không ngừng.
33 CHƯƠNG 33
Diệp Minh Hàn không trở về phòng, mà đi thẳng đến hàn thất, hắn hiện tại rất cần làm bản thân lấy lại bình tĩnh.
Hắn làm sao vậy?
Từ lúc Dung Thanh nói xong những lời đó, tâm hắn vẫn chưa từng bĩnh tĩnh, đến khi nghe nói Nhiên nhi cùng cửu công chúa kia.
34 CHƯƠNG 34
Mọi người trong Ngạo Hàn Cung phát hiện đã nhiều ngày nay Cung chủ cùng Thiếu chủ rất kì lạ, Thiếu chủ không lâu mới hồi cung, vốn là chuyện rất cao hứng, nhưng lại đột nhiên sinh bệnh.
35 CHƯƠNG 35
Diệp Nhiên mấy ngày nay đã suy nghĩ rất nhiều, từ kiếp trước đến kiếp này, từng chút từng chút hồi tưởng lại.
Kiếp trước đã rất mơ hồ, ngay cả những người từng đi qua đời y, y cũng đã không còn nhớ rõ diện mạo của họ.
36 CHƯƠNG 36
“Nhiên nhi biết, bởi vì Nhiên nhi cũng yêu phụ thân!”
Câu trả lời ôn hòa, không chút do dự, làm Diệp Minh Hàn trong nháy mắt giật mình tại chỗ.
37 CHƯƠNG 37
“Cung chủ, dược của Thiếu chủ đã nấu xong! Cung chủ cùng Thiếu chủ mấy ngày nay vẫn chưa hảo hảo ăn cái gì, ta bảo phòng bếp nấu một ít cháo vậy.
38 CHƯƠNG 38
“Phụ thân sớm!”
“Ân, Nhiên nhi sớm. ”
Sáng sớm, tỉnh lại trong lòng ngực quen thuộc, Diệp Nhiên thói quen tính ngẩng đầu nhìn người nọ cười.
39 CHƯƠNG 39
“Ta nói không phải, ngươi không tin thì thôi !”
Vừa nhận được tin Dung Thanh báo lại nói Ngũ hoàng tử tỉnh, Diệp Minh Hàn cùng Diệp Nhiên Phi Dương,Thiệu Hoa liền chạy tới chỗ Dạ Hối.
40 CHƯƠNG 40
“Diệp công tử, bệ hạ thỉnh ngài đi ngự thư phòng có việc cần thương lượng. ”
Ngoài cửa truyền đến thanh âm cung kính của Dung Thanh, hai người đang dung bữa đồng thời dừng lại.