41 CHƯƠNG 40
“Diệp công tử, bệ hạ thỉnh ngài đi ngự thư phòng có việc cần thương lượng. ”
Ngoài cửa truyền đến thanh âm cung kính của Dung Thanh, hai người đang dung bữa đồng thời dừng lại.
42 CHƯƠNG 42
“Tương đại nhân muốn giết trẫm, trẫm còn có thể lý giải, chính là không biết Hối nhi làm sao đắc tội Tưởng đại nhân, mà Tưởng đại nhân lại muốn hạ độc thủ với nó?”
Dạ Hạo Thiên cười không chút hảo ý, nhưng người quen hắn thì lại biết hắn cười càng vui vẻ, đại biểu hắn càng tức giận, mà người nọ, sẽ chết càng thảm!
“Hừ, nó còn chưa xứng để lão phu tự mình động thủ! Ngươi Dạ Hạo Thiên giết hết huyết thân (người có quan hệ huyết thống), bức vua thoái vị đoạt vị không nói, thế nhưng lại cùng nhi tử mình phát sinh quan hệ bất chính, hai ngươi chính là tiện nhân, làm ra việc luân nghịch cương thường như vậy, người trong thiên hạ đều muốn giết các ngươi, vậy lão phu giết các ngươi còn cần lý do không?”
Tưởng Văn Hoa vẻ mặt hèn mọn nhìn Dạ Hạo Thiên cùng Dạ Hối.
43 CHƯƠNG 43
“Phụ thân. . . . . . ”
Đau đớn rốt cục chậm rãi dịu đi, trong mông lung cảm giác được môi hơi lạnh, liền mở miệng khẽ gọi.
“Ân. ”
Mở đôi mắt như nặng tựa ngàn cân, đối diện với đôi mắt như hồ nước sâu của người nọ,
Nâng Diệp Nhiên nửa tựa vào lòng mình, Diệp Minh Hàn thân thủ nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại kia.
44 CHƯƠNG 44
“Được rồi, nói chính sự. ”
Thả Dạ Hối xuống, Dạ Hạo Thiên khôi phục vẻ mặt đứng đắn.
“Trong chuyện này, Tưởng Văn Hoa bất quá là một quân cờ bị người lợi dụng mà thôi, người sau lưng gã ta tạm thời chưa tra ra, bất quá, nếu không tính sai thì hẳn là có quan hệ đến Phong quốc hoàng thất.
45 CHƯƠNG 45
Diệp Minh Hàn ngã xuống, Phi Dương cùng Thiệu Hoa lập tức tiến lên, một người uy dược, vận nội lực, một người ngân châm trên tay không ngừng đâm vào các đại yếu huyệt trên người Diệp Minh Hàn.
46 CHƯƠNG 46
“Khấu khấu” tiếng đập cửa vang lên.
“Cung chủ. ”
“Tiến vào. ”
Phi Dương bưng khay vào trong, cung thị phía sau cũng lập tức tiến vào thu thập.
47 CHƯƠNG 47
Tiêu Diêu Tán Nhân thân thủ phong lại toàn thân kinh mạch của Diệp Nhiên, điểm các đại huyệt quanh thân y, sau đó tay để trên ngực y, chậm rãi rót vào nội lực.
48 CHƯƠNG 48
Tuy rằng Tiêu Diêu Tán Nhân nói ông không chết, nhưng Diệp Nhiên vẫn quyết định lập một ngôi mộ chôn y phục cùng di vật của ông.
Giữa thanh sơn bích thủy, Diệp Nhiên, Diệp Minh Hàn, Dạ Hạo Thiên, Dạ Hối, quỳ trước một tấm bia đá, ánh mắt xa xăm.
49 CHƯƠNG 49
Cửa Hoàng cung.
“Ngươi hạnh phúc không?”
Diệp Nhiên cười hỏi Dạ Hối đối diện.
“Cũng không tệ lắm! Ngươi thì sao?”
Quay đầu nhìn thoáng qua Dạ Hạo Thiên đang thì thầm với Diệp Minh Hàn, cười vẻ mặt không chút hảo ý, tuy rằng trên mặt mang theo lạnh lùng cùng chán ghét, ánh mắt lại là ý cười nhu hòa.
50 CHƯƠNG 50
Diệp Nhiên cắn môi bình tĩnh nhìn Diệp Minh Hàn một lúc lâu, đột nhiên cười ra, không còn thanh thiển ôn hòa như thường, mà là mang theo chút quyến rũ.
51 CHƯƠNG 51
Khi Diệp Nhiên tỉnh lại lần nữa, đã là ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ có chút chói mắt, Diệp Nhiên muốn nâng tay đi che, vừa động mới đã thấy thân thể bủn rủn vô lực, đặc biệt hậu huyệt cảm giác phỏng rát làm y muốn rên ra, nhưng khi cảm nhận được thân thể lành lạnh của người nọ sau lưng lại cắn môi.