21 Bất luận giờ phút này Thái Tử Trường Cầm đang có vẻ mặt như thế nào.
A Du vui vẻ chạy thật xa mới dừng lại ôm lấy bụng cười thật to, một lát sau mới miễn cưỡng dừng lại thân thể run rẩy, nếu giờ phút này có người thấy, sợ rằng sẽ nghĩ nàng lên cơn điên.
22 "Như vậy, hiện tại A Du có thể giải thích cho ta —— Tiểu Điệp, là chuyện gì xảy ra hay không?"
Giống như bị mấy con ong mật đồng thời chích một cái, A Du theo bản năng run lên, cười khan mấy tiếng rồi vội vàng bắt đầu dọn dẹp bàn ghế: "Tỷ đi rửa chén, ừ, rửa chén.
23 Nhìn thấy A Nhiên nhà mình lần nữa lộ ra vẻ mặt rối rắm, ánh mắt A Du cong cong, kìm lòng không đậu mà bật cười, rồi sau đó vòng qua cái bàn dài sáp lại gần, nghẹ giọng hỏi: “Giận hả?”
Trường Cầm nhìn vào mắt nàng, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, không nghĩ tới hôm nay hắn lại phát hiện chổ hỏng của việc độ hồn,thật là.
24 ". . . "
Thời điểm khi một nữ nhân cố ý không phân rõ phải trái, ngươi nên làm như thế nào?
Đáp án chỉ có một —— không nhìn.
Nhưng thời điểm ngươi ở đây gặp phải nữ nhân cố ý không phân rõ phải trái, ngươi lại nên làm như thế nào?
Đáp án cũng chỉ có một —— chấp nhận đi!
Thái Tử Trường Cầm nhìn A Du đung đưa túi tiền cười đến phá lệ vui vẻ thậm chí lộ ra một hàm răng nho nhỏ, vỗ tay áo xoay người, cam chịu đi làm công cụ ——thỉnh thoảng cách sử dụng tiên pháp cũng khác không phải sao?
Lại bị bắt lấy.
25 Một khúc nhạc đã ngừng.
Hai người thật lâu không nói tiếng nào.
Gió thổi nhè nhẹ, sóng nước lăn tăn, cả trời đất dường như im lặng, chỉ có người lái đò khua mái chèo dưới đuôi thuyền, phát ra tiếng nước chảy trầm thấp.
26 Đối mặt với sự chất vấn của nữ nhân kia, A Du không nói nên lời.
Nếu như nàng không có nhìn lầm, vị phu nhân này chính là thân nhân khối thân thể hiện tại cuả A Nhiên.
27 Khi nàng mở miệng kêu: "A Nhiên!" Thở hồng hộc thức tỉnh từ cơn ác mộng, động tác thứ nhất chính là lấy hai tay che cổ, lúc còn chưa hôn mê có bao nhiêu cảm giác, một khi tỉnh lại, chính là rất đau.
28 Cuối cùng, A Du củng không thể tự mình điểm chu sa lên trán đứa trẻ kia.
Dĩ nhiên, có thể thành công mới là lạ.
Bởi vì lí do A Du bị thương, tốc độ thuyền đi rất chậm, không giống như trước mỗi ngày ít nhất một dặm đường, ngược lại giống như đi du ngoạn.
29 ". . . "
Sau một hồi mờ mịt, phản ứng đầu tiên của A Du chính là hết nhìn đông tới nhìn tây, rồi sau đó lại cảm thấy thập phần may mắn ——mọi người xung quanh đều bị nàng hù dọa chạy hết rồi, nếu không, hiện tại không biết bao nhiêu người xem náo nhiệt!
Phản ứng thứ hai chính là: xem một chút cái người này là ai.