81 Đêm ngày tiếp diễn. Nàng không thể thức cùng trời đất nhưng bây giờ mỗi ngày chỉ được ngủ 4 tiếng. Vẫn là quá bận rộn. Nàng ngồi trong phòng từ sáng tới trưa, không có thời gian ngẩng mặt khỏi giấy tờ sổ sách.
82 Hai ngày sau, nàng liền được triệu tập tới một cuộc họp tư mật cao cấp.
Trong phòng có 11 ghế ngồi. Năm ghế đều đã có người an tọa. Vị trí chính giữa thường là chủ trì thì trống.
83 Hai bên bắt đầu chuyển giao công việc, nàng ngồi một bên với cựu Bộ trưởng. Hai người vừa uống nước chè vừa nhìn đám người phía xa xa làm việc.
- Cháu định làm gì với quyền năng này đây?_ Ông chậm chậm hỏi.
84 Đã một tiếng rồi James vẫn không tìm thấy điều gì đáng nghi của cái tên mà Nam nói.
- Có tọa độ rồi. _ Một nhân viên giữ điện thoại của nàng lên tiếng.
85 Lưu Minh Hiếu. . .
Tám năm trước (Nàng học lớp 8)
Lưu Minh Hiếu chuyển đến từ năm lớp 7. Ngoài hình chững chạc hơn những bạn nam cùng lớp. Vô cùng lễ phép, học tốt môn tự nhiên.
86 Ở căn nhà này nằm trên đồi cao vừa hay năm hướng ra phía biển, phía trước nhà xa xa có thể nhìn thấy mặt trời đang lặn. Bên phía ngoài có tầm ba mươi người mặc đồ thường nhưng có trang bị đầy đủ như lính.
87 Nàng nhìn tờ báo trong lòng ngổn ngang suy nghĩ. Tiếng điện thoại vang lên bất chợt, dẹp ngang đống suy tư của nàng. Là James gọi.
- Alo. . . Khi nào về Cục rồi nói.
88 Chẳng biết phải mấy ngày sau đó, nàng mới có thể rảnh rang một chút. Hôm nay nàng thực sự rất mệt mỏi cho nên nàng nhất quyết nghỉ một ngày không đi làm, chỉ ở nhà.
89 Nàng về đến nhà cũng đã gần 10 giờ. Mệt mỏi thả lưng xuống giường. Nàng lại nghĩ ngợi, dường như mọi suy nghĩ này nàng không thể điều khiển được. Nàng không muốn nghĩ về những chuyện đã qua.
90 Nàng đưa túi cho người vệ sĩ cầm, đi bộ đằng trước. Nhà hàng này cũng gần với trường học nên nàng muốn đi qua xem thử.
Từng đoạn đường cũ bước dưới chân, từng kí ức cũ chạy trong đầu.
91 Bởi vì bữa tối có hẹn nên nàng về nhà thay một bộ đồ khác rồi mới đến Bộ.
Nàng ngồi trên chiếc ghế tựa lớn, chiếc đầm gấm màu trắng hoa xanh dương, tay lửng, trễ vai.
92 . . . .
Sau bữa ăn tối xã giao nàng mệt mỏi về nhà. Cả thân nhiệt đem theo một mùi rượu vang ngọt ngào vào trong nhà. Có lẽ do ăn ít mà uống có chút nhiều nên đầu nàng hơi đau.
93 Tú ở bên cạnh lái xe, cũng nhanh chóng lướt qua sắc mặt nàng. ĐÔi mắt ấy, có những lúc nhìn cậu ta là một đôi mắt không vẩn đục, không vương vấn một hạt bụi trần.
94 - Anh có chuyện này cần nói với em. . . _ giọng Tú trầm ấm vang lên.
- Cứ nói đi. _ Nàng gật đầu.
Tú lấy điện thoại ra, mở một video camera đưa tới trước mặt nàng.
95 Một chiếc váy màu mận chín trên đầu gối, quần tất đen, chiếc len phía trong lấp ló lộ ra phía ngoài là chiếc áo khoác mỏng màu xanh đậm. Trên cổ có đeo một chiếc khăn màu đỏ gạch kẻ.
96 Ngày đó nàng không dám khóc nữa. Nàng dùng mọi quyền lực đã có tìm cho ra thân thế của chàng. Cao Yên Quân cũng âm thầm chuẩn bị mọi chuyện chu đáo giống như muốn kể sự thật cho nàng vậy.
97 Sau vài tiếng an nhiên trên xe ô tô, nàng dừng lại tại một hội trường lớn. Bên ngoài xe, người dân, nhân viên, phóng viên nhà báo, an ninh. . . Hỗn độn một mảnh nháo nhác phi về phía xe của nàng.
98 Rất nhanh thôi kim đồng hồ đã điểm tới giờ họp. Nàng rời phòng của mình, phía sau cô thư kí ôm trồng kế hoạch chậm chậm theo. Hai người bước vào phòng họp.
99 Mọi người ăn cơm, uống nước ngọt xong thì quây lại một chỗ ngồi nói chuyện phiếm. Tuy không phải phụ nữ nhưng hai mươi tư cái miệng này cũng đầy chuyện thú vị.
100 Nàng đội mũ phớt màu đen, đeo kính đen, đeo thêm một cái khăn ống. Ngay lập tức không ai nhận ra nàng giữa đám đông ngoài đường tấp nập nữa. Diễn và James mím môi, đứng nhìn bóng dáng nhỏ bé của nàng mất hút trong đám người.