141 Diệp Thiên Nhiên hận không thể đánh người em họ ngu ngốc này, người ta hại cậu như vậy, cậu còn suy nghĩ vấn đề sống còn của người khác. "Có cái gì không ổn, hai người cũng đã ầm ĩ đến giáo viên.
142 Phương Phương đứng bên cạnh sững sờ thấy một màn như vậy, trong lòng giận dữ: “Cô làm cái gì vậy? Trên đời này sao lại có loại người như cô chứ? Cô cho rằng cô là ai hả? Tại sao đánh người? Loại con gái giả tạo như cô thật đáng ghét, làm cho người khác cảm thấy ghê tởm.
143 Diệp Thiên Nhiên trong cơn tức giận đóng sầm cửa lại, sau đó không nói tiếng trở về một mình, đây là chuyện trước nay chưa từng có.
Giang Vũ ở trong trường học gặp Mạnh Yên, hai người càu nhàu.
144 Diệp Thiên Nhiên đi đến bên cạnh Mạnh Yên: “Chúng ta đi thôi. ” Mặc dù anh không nghe được nội dung câu chuyện nhưng có thể đoán được tất cả. Trong lòng cảm thấy ngạc nhiên không ít, như vậy yêu hận rõ ràng Mạnh Yên là người anh yêu, đối với chuyện tình cảm thì phải giải quyết nhanh chóng, không được mập mờ cũng không được làm như không biết.
145 "Thật sao? Vậy chúng ta có lộc ăn rồi. " Miệng Phương Phương nói như vậy, trong lòng lại lo lắng. Hình như chú Mạnh không biết nấu ăn nhỉ? Thật sự chú ấy nấu có thể ăn sao? Nếu không thì đề phòng đi mua thuốc đau bụng trước?
Mạnh Yên bình tĩnh nhìn Diệp Thiên Nhiên mấy lần, vẻ mặt anh tĩnh lặng nở nụ cười thản nhiên, giống như không có chuyện gì ảnh hưởng, giống như bọn họ chưa từng cãi nhau một trận, anh cũng không có bỏ đi.
146 Diệp Thiên Nhiên thuộc phái hành động, khi hiểu được liền bắt đầu giải quyết vấn đề.
Anh không hề gặp mặt Sở Khả Nhi nữa, dù cô có chuyện tìm anh, anh cũng nhờ bạn bè đi giải quyết dùm.
147 Bốn người còn lại ngủ trưa, Mạnh Yên tỉnh lại thấy Phương Phương còn ngủ say, thức dậy cũng không đánh thức bạn mà vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Tinh thần cô tỉnh táo, suy nghĩ một chút đi tới sau ban công chuẩn bị đọc sách, cô đặt một cái giá ở đó, phía trên có rất nhiều sách và tạp chí.
148 Chờ Diệp Thiên Nhiên bưng thức ăn ngon ra thì tâm tình Mạnh Yên đã khôi phục, trên mặt không nhìn thấy được là vừa mới đấu tranh tư tưởng xong.
Diệp Thiên Nhiên gắp cho cô miếng thịt gà nhưng cắt lại miếng da rồi mới cho vào bát của Mạnh Yên.
149 Mạnh Yên suy nghĩ hồi lâu đôi môi không khỏi giật giật, "Được, vậy chúng ta thử một chút. " Thay vì để tương lai hối hận không ngừng, không bằng thuận thế cứ thử một chút.
150 Mạnh Yên từ trường thi đi ra, nặng nề thở phào nhẹ nhõm. Sửa sang lại sách vở rốt cuộc toàn bộ cũng kết thúc, mười năm khổ học vào giờ khắc này tất cả đã thành quá khứ.
151 Trung học đệ nhị ba năm, hơn nữa đại học bốn năm, bọn họ tối thiểu có bảy năm nghĩ cách. Đương nhiên là anh lấy điều kiện tiên quyết bọn họ không có xa cách, nếu như bảy năm sau bọn họ còn ở chung một chỗ, thì cô sẽ cố gắng hết sức.
152 Sáng hôm sau Mạnh Yên dậy thật sớm, tối qua cô cũng không có đặt đồng hồ báo thức, hơn nữa đồng hồ sinh học của cô cũng rất chuẩn, cô đứng dậy đánh răng rửa mặt, chỉnh lại mái tóc, tinh thần sảng khoái bắt đầu một ngày mới.
153 Diệp Thiên Nhiên hẹn Mạnh Yên đi công viên chơi, Giang Vũ thì kéo Phương Phương ở nhà học tập, lấy lý do là học thêm. Mặc dù Phương Phương rất muốn đi cùng, nhưng bị Giang Vũ ngăn cản.
154 Diệp Thiên Nhiên buồn cười nhìn cô: “Ngày đầu không cần cố gắng như vậy đâu, đến giờ ăn cơm trưa rồi. ” Anh đứng bên cạnh lâu rồi, cô cũng không phát hiện.
155 Cuối cùng Diệp Thiên Nhiên và Mạnh Yên vẫn bị bọn họ kéo ngồi vào hoạt động tập thể cùng nhau.
Diệp Thiên Nhiên cau mày ngồi ở bên cạnh Mạnh Yên, ngoảnh mặt làm ngơ với mấy người muốn đến gần, sự nhiệt tình dâng cao của các nữ sinh cũng biến mất.
156 Thời gian Mạnh Yên làm việc tại công ty trôi qua rất nhanh, có Diệp Thiên Nhiên bên cạnh nên không có phát sinh vấn đề gì. Về phía Ari, cô ta rất nhanh đã lan truyền tin Mạnh Yên là người nhà của giám đốc, do vậy chẳng có ai dám gặp cô gây rắc rối, bọn họ còn cần công việc này mà.
157 Mạnh Yên cùng Diệp Thiên Nhiên đến Hương Phiêu Viên ăn cơm, nơi này nổi tiếng về món vịt quay, nhúng vịt vào trong giấm đỏ rồi cuốn với bánh, thêm rau, chấm với nước chấm.
158 Mạnh Ngọc Cương sửng sốt hồi lâu: “Cháu nói gì?” Thằng nhóc thúi, lại dám đánh chủ ý lên con gái ông, không muốn sống hả?
Mạnh Yên không ngừng nháy mắt về phía Diệp Thiên Nhiên, hi vọng anh có thể đánh lừa ba mình.
159 "Điện thoại di động? Rất đắt tiền. " Mạnh Yên lắc đầu không muốn xuống xe, lúc này điện thoại di động lại đắt lại xấu xí lại nặng muốn chết, đây cũng là nguyên nhân cô không muốn mua.
160 Diệp Thiên Nhiên lái xe chờ ở cổng chung cư, ánh mắt lo lắng nhìn vào bên trong cánh cổng của chung cư, sau nhiều lần đứng ngồi không yên, cuối cùng anh cũng nhìn thấy Mạnh Yên đi ra, trên vai cô khoác túi, hai tay đều xách hai túi đồ nặng nề bước đi.