21 “MẸ VỪA ĐƯỢC ỦY QUYỀN điêu khắc hình một đứa bé trong tử cung cho bệnh viên Nhi Yale New Heaven,” mẹ thông báo trong bữa tối tiếp theo. Chúng tôi đang ở ngôi nhà của gia đình - tôi, Margaret, nội, mẹ và bố - và dùng bữa tối.
22 NGÀY HÔM SAU, một lần nữa tôi lại thấy mình ngồi giữa sự bao bọc của gia đình - Margs, Natalie và quả bom sex, trước đây được biết đến là mẹ tôi, đi sắm váy cưới ở tiệm đồ cưới Birdie.
23 MÔI ANH NÓNG VÀ VỪA MỀM vừa cứng, còn anh thì thật ấm áp và vững vàng, rồi anh liếm cằm tôi trong lúc hôn tôi… hoặc không, đợi đã. Đó là Angus, và Callahan bật cười, tiếng cười trầm, khàn khàn: “Được rồi, được rồi, đợi chút,” Cal lẩm bẩm, lùi lại.
24 “ĐƯỜNG NÀY, QUÂN TIÊN PHONG VIRGINIA!” tôi gọi, yên vị trên lưng Snowlight. Vẫn biết con ngựa lùn trắng bé tí này không hẳn là một con chiến mã, nhưng méo mó có hơn không.
25 Hôm sau là ngày Tưởng niệm Liệt sĩ, nên tôi không cần phải bò ra khỏi giường Cal vào lúc tờ mờ sáng. Thay vào đó, tôi đi bộ xuống tiệm Lala để mua mấy cái bánh và lang thang trở lại dọc sông Farmington.
26 SÁNG HÔM SAU, tôi tới trường từ sớm, đi thẳng lên văn phòng Hiệu trưởng. Tôi đã không đủ nhanh. “Grace. Tôi đang đợi cô đây,” Tiến sĩ Stanton nói khi tôi ngồi xuống phía trước chiếc bàn như một học sinh ăn năn.
27 Nhưng điên vì anh không có nghĩa là mọi chuyện đều hoàn hảo. “Em nghĩ chúng ta nên đợi ít lâu,” tôi nói với Cal mấy ngày sau khi chúng tôi lái xe tới West Hartford.
28 VÀI TIẾNG SAU, khi bố mẹ tôi đã gọi điện cho tôi (nếu không nói là dỗ dành) và công việc ở trường đã hoàn thành, tôi thấy mình lại đang nhìn sang phía nhà Cal từ trong phòng khách tối đen của mình.
29 “CALLAHAN! TÔI LẮP BẮP. “Này! Anh làm em ngạc nhiên đấy. ”“Vừa rồi là cái quái gì vậy?” anh gầm gừ. Tôi xua xua tay. “Không có gì cả. ” Anh ta chỉ không nghĩ anh đủ tốt cho em, thế thôi.
30 “CÁI NÀY, KIỂU NHƯ, THẬT TẦM THƯỜNG. ” Vẻ mặt của Kerry là tổng hợp của sự ghê tởm, hoài nghi và thống khổ theo cái cách mà chỉ có bọn choai choai mới làm được.
31 LỄ TỐT NGHIỆP CỦA MANNING diễn ra đúng vào bữa tối tập dượt của Natalie. Các lớp học đều đã hoàn thành một tuần sau trận Gettysburg, và tôi cho tất cả, trừ Kerry Blake, điểm A+ vì đã tham gia.
32 “AHAHAHAHA. AHAHAHA. Ô Ô Ô. Ahahaha. ” Tiếng cười xã giao của mẹ rộn lên ồn ào và giả tạo khắp bàn. “Hô hô hô hô!” Mẹ Andrew, giả tạo không lộ liễu, dội ngược ngay lại.
33 NGAY KHI NHÌN THẤY ANDREW, tôi nhận ra ngay. Có vấn đề. Đàn organ đang chơi bản Hành khúc đám cưới của Mendelssohn, chừng năm mươi vị khách, phần lớn là họ hàng với hoặc cô dâu hoặc chú rể, đứng dậy và quay ra nhìn chúng tôi, mấy chị em kỳ dị nhà Emerson.
34 KHI TÔI VỀ TỚI NHÀ từ Golden Meadows thì đã gần mười giờ. Augus trình diện tôi với hai cuộn giấy vệ sinh tan nát, rồi lon ton chạy vào bếp để khoe tôi chỗ nó đã nôn ra mấy cái nùi xốp.