Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Chương 8 : " Nếu Yêu Hãy Tiến Chứ Đừng Lùi "

Chương trước: Chương 7 : Ấm Áp



“Hết nợ” Hắn bỏ tô cháo lại và lạnh lùng bỏ đi sau khi đút cô ăn xong .

Câu nói của hắn có ý đồ gì , hết nợ ?? , nghĩa là sao , trong đầu cô không ngừng thắc mắc , cô vẫn ngây người nhìn hắn đi xa dần mà vẫn chưa kịp nói tiếng cảm ơn … Đối với hắn việc chăm sóc cho cô đến đây là xong cũng coi như là hắn đã trả nợ xong cho cô , từ nay không ai nợ ai nữa . Con người hắn là vậy không phải vì thương cô nên mới lo lắng cho cô như thế đâu . Xem ra cô vẫn cứ ngây ngô tưởng chừng như hắn đang quan tâm cô thật lòng ..

----------------------------------------------

Sân Bay U Minh …

“Anh à” . Một cô gái đứng từ phía xa nhảy nhót vẫy tay chào anh và trong chốc lát cô đã tiến gần tới anh ..

“Con bé này , làm quá” Nói rồi , anh cú yêu vào đầu cô gái một cái … Đột nhiên cô ôm chầm lấy anh “ Em nhớ anh lắm Phí Lâm” . Anh vẫn giữ khuôn mặt không cảm xúc đó , đẩy cô ra và kéo tay cô lên xe .

Phía sau anh , giọng cô gái đó vẫn lẽo đẽo theo “Em chưa nói xong mà .. anh không nhớ em à” Cô tức giận đứng lại , cúi mặt xuống tỏ vẻ giận dỗi .

“Nhớ” Anh cười trừ một cái cho qua chuyện rồi tiếp tục kéo tay cô gái đó đi .

“Ghéttttttttttttt” Cô gái nhéo yêu anh một cái rồi lên xe .

-----------------------------------

Chiếc xe đi tới trường của anh và dừng lại .

“Woa .. nhớ trường quá” Cô gái vừa bước xuống xe. Ngay trước cổng trường , cô dang rộng hay cánh tay theo quán tính , ngước mặt lên trời như đang tận hưởng luồn không khí ở đây ..

“Đừng có ngốc” Anh cũng mở cửa bước xuống , xách cái balo trên vai của cô gái đó và lôi cô vào …

“Aaaa” Cô gái tỏ vẻ khó chịu cũng lẽo đẽo chạy theo anh .,,

Khi cô bước vào lớp mọi người trong lớp chạy ra tỏ vẻ quan tâm , hỏi han cô về đủ thứ chuyện . Còn anh , anh nhanh chóng chạy vội ra nhà xe và như thường lệ tới đón cô đi học .

Nói chuyện một hồi lâu cô gái đó đột nhiên không thấy anh đâu vội đưa mắt tìm anh nhưng lúc này anh đã ra khỏi trường và đi rất xa rồi .

--------------------------------------

Hờ hờ hờ . Hôm nay cô không thấy anh tới đón mình nên như thường lệ cô chạy bộ ra bến xe buýt để đón xe . Cô vừa sải bước chạy qua đường thì bổng một chiếc xe hơi màu đỏ lao thẳng về phía cô như có ý định muốn tông vào cô . Cô giật mình tròn xoe đôi mắt nhìn chiếc xe , trong tình thế hoảng hốt không biết ứng xử như thế nào chỉ biết ngồi bệt xuống đất và nhắm liệm đôi mắt lại trong sự sợ hãi và lo lắng . Cứ tưởng như mình sắp chết , đột nhiên chiếc xe phanh gấp lại gần sát người cô gây ra một tiếng kuýt rất to khiến cô ép hai bàn tay vào tai của mình .

Một dáng người quen thuộc từ trên xe bước xuống cách mở cửa của anh trông thật là ngầu . Anh tiến gần phía cô , cười mím đưa bàn tay to lớn ra nắm lấy tay cô kéo cô dậy . Cô bất ngờ bị anh kéo mạnh nên cứ thế lao chầm vào cơ bụng rắn chắc của anh . Nhìn khung cảnh cô và anh bây giờ trông rất hài hước .

Cô bất giác đẩy anh ra và đỏ mặt thẹn thùng

“Tề Phí Lâm” Cô đọc tên anh to rõ và ra vẻ tức giận

“Anh có biết là tôi xém chết vì cái trò ngu ngốc này của anh không” Cô hét vào mặt anh và giận dỗi bỏ đi , vần trán cô nhăn , khuôn mặt lúc tức giận của cô tuy không được đẹp nhưng rất đáng yêu giống như đứa con nít vậy khiến một con người lạnh lùng như anh lại tiếp tục mỉm cười .

“Tôi chở cô đi học” Anh kéo khủy tay cô lại , và giữ lại khuôn mặt lạnh tanh của mình .

“Không cần” Cô hất tay anh ra và tiếp tục bước đi .

“Tùy cô , có chết tôi cũng không quan tâm đến việc cô có bị bọn họ xử hay không” Anh nói lạnh nhạt rồi mở cửa lên xe .

“Anh” cô cắn môi , đưa tay lên đầu định đấm .. Miệng thì nói không đi nhưng suy nghĩ lại mọi chuyện thì cô cũng phải lẽo đẽo nghe lời của anh .

Cô bước lên xe với dáng vẻ tức giận . Anh đưa hai bàn tay vòng hờ eo cô , cô giật mình hét to “Làm gì vậy” . Anh lạnh lùng thả tay ra “Nếu gặp tai nạn cô có chết vì đập đầu vào xe tôi cũng mặc kệ” anh rồ ga mạnh làm cái đầu cô hơi đập vào xe . Hóa ra anh có ý định gài quai an toàn giúp cô vậy mà cô cứ nghĩ không đâu , lại còn la anh nữa chứ . “Là do anh không nói đấy , đau quá” Cô vừa xoa trán vừa ra vẻ như biết lỗi trông thật dễ thương . Còn anh cứ che đi nụ cười của mình , không cho cô nhìn thấy nó .. Và rồi anh chạy thật nhanh tới trường , đúng y giờ vào lớp không làm cho cô bị trừ điểm

Giải lao ….

“Lúc nãy anh đi đâu vậy chứ” Cô gái lúc nãy ra vẻ tức giận anh ..

“Uống đi” Anh cầm trên tay bịch nước đưa cho cô gái và lạnh lùng bỏ đi khiến cô tức giận

“Giản Giao” Giọng nói ngọt như mía lùi quen thuộc gọi tên cô gái đang định chạy theo anh .. Cô gái bất giác quay lại “Á Đình Tỉ” cô gái chạy vội lại với dáng vẻ rất vui mừng . Cô vui như vậy cũng đúng , cô và Á Đình là hai chị em kết nghĩa , họ rất có tiếng ở trường này , Giản Giao cũng là một hotgirl đàn em theo đuôi của Á Đình , cô rất tinh nghịch và đặt biệt rất thích Phí Lâm nhưng đối với tất cả mọi người và anh chỉ xem mối quan hệ giữa cô và anh như là hai anh em . Bọn họ lớn lên cũng nhau do gần nhà vì thế nên anh đối xử rất đặc biệt với Giản Giao anh cũng biết Giản Giao yêu anh nhưng tình yêu đó chưa bao giờ được anh đáp lại , đã trôi qua mấy năm rồi anh không hề có chút tình cảm nào với cô ngoài việc xem cô như là em gái mình .

Trôi qua một lúc hỏi thăm đủ chuyện này nọ về Giản Giao . Á Đình bất ngờ kể về chuyện giữa Phí Lâm và Bội Nhi khiến Giản Giao giật mình và ra vẻ vô cùng tức giận , cô nắm chặt lòng bàn tay quyết không tha cho Bội Nhi . Giản Giao đã tức càng lúc càng tức thêm khi nghe Á Đình thêm muối và ớt vào chuyện giữa cô và Phí Lâm nhưng thật chất hai người chỉ là người yêu giả . Thật oan uổng cho cô .

“Em sẽ cho cô ta một bài học , để biết thế nào là lễ độ” Đôi mắt đầy lửa của Giản Giao khiến người ta cảm thấy kinh hãi , không biết cô ta có ý định làm gì cô nữa đấy . Còn Á Đình , ả ngồi thản nhiên bật cười không thành lời , nụ cười của ả đầy gian xảo , không để cho Giản Giao thấy sợ lộ hết chuyện và kế hoạch của ả bước đầu đã thành công . Thật là ác độc ..

--------------------------------------

Buổi chìu lạnh lẽo .. Cô vội vàng làm xong tất tần tật mọi việc hình như chuẩn bị đi đâu đó thì phải . Cô chạy vội ra đón taxi “Chú ơi cho cháu đi núi Giá Châu ạ” . Giá Châu ?? cô đi Giá Chậu làm gì vậy ở đó chỉ có một chổ để tới đó là chùa Tĩnh Điềm nơi nổi tiếng nhất về những lá bùa chữa bệnh cho dân lành rất linh nghiệm . Không lẽ cô muốn lên đó để lấy bùa . Nhưng đường đi tới đó không hề dễ dàng , Cô phải vượt đồi lội suối trải qua bao nhiêu thử thách mới có được một lá bùa ình . Đối với một cô gái như cô điều đó là có thể sao .. Liệu cô có vượt qua không . Bản lĩnh cô lấy đâu ra mà dám lên đây vậy chứ .

Không phải cô lên đây lấy cho cô mà là lấy cho hắn , bệnh của hắn chỉ có bùa mới trị khỏi mà thôi , cô vì hắn nên cố gắng không sợ sệt , sẵn sàng đối mặt với thử thách để mang lá bùa về cho bằng được .

Tới nơi cô cười tươi lòng đầy quyết tâm và bắt đầu với hành trình của mình . Chỉ là một đoạn đường ngắn đầy rẫy nguy hiểm nếu cô vượt qua thì chỉ mất vài tiếng nhưng hầu hết mọi người đều bỏ cuộc giữa chừng và quay về . Liệu cô có làm được không .. Cô rảo bước nhanh trên đoạn đường , lúc đầu vẫn chưa cảm nhận được sự sợ hãi nơi đây nên cô cứ tiếp tục đi .

Một lúc sau , trước mặt cô là một dòng sông , muốn qua bên đó cô phải cần thuyền . Cô không biết chèo thuyền nên đã không chuẩn bị thuyền với lại cô cũng không có tiền để thuê thuyền mà mang được đến đây . Cô cắn môi nhặt một viên đá phóng xuống sông xem độ sâu của nước . Viên đá vừa lao xuống không một tiếng văng nước chứng tỏ nó rất sâu . Cô mỉm cười , chắc có lẽ cô đã có cách . Cô mặc cho trời có lạnh như thế nào nhanh chóng bước xuống dòng nước lạnh buốt . óa ra là cô muốn tự mình bơi qua đó và cuối cùng cô cũng đã qua được bờ bên kia bằng lòng quyết tâm to lớn của mình . Cô nhận ra một điều , không phải ai yếu ớt là không thể vượt qua mọi thử thách mà chỉ cần người đó có cần lòng quyết tâm và dám đối đầu với thử thách chắc chắn sẽ vượt qua cả thôi .

Cô tự nắm chặt bàn tay mình thành cú đấm , và hô to rõ từ “Bội Nhi ơi Cố Lên” . Và rồi cô bước tiếp với thử thách thứ hai . Đi một lúc lâu , con đường trước mặt cô bị bịt kín bởi một rừng cây đầy gai bao phủ . Cô bổng chốc dừng chân lại lo sợ cố đưa mắt tìm lối khác , nhưng cũng vô ích thôi sẽ không có đường nào dễ dàng cho cô đi nữa đâu . Đứng phân vân một hồi lâu cô hạ quyết tâm bước vào . Cô dùng áo lạnh của mình bao phủ xung quanh người cô , vì là lớp áo phao vững chắc nên cô yên tâm hơn . Mới bước vào cô cảm giác như gai không đâm trúng vào mình , nhưng sao đi mãi đi mãi mà vẫn không hết rừng gai này , áo của cô thì một lúc một mòn đi , cô phải làm sao khi tính mạng đang bị đe dọa . Và rồi những cây gai nhọn bắt đầu đâm vào người cô , làm trầy sướt đủ chỗ và chảy máu nhiều . Cô cắn răng chịu đựng và nghĩ tới việc sau này hắn sẽ không còn phải sợ bóng tối nữa vì đã có lá bùa cô sắp lấy được , càng lúc cô càng chịu không nổi , những vết thương một lúc một nhiều khiến cô đau đớn tột độ , những giọt nước mắt đua nhau chảy dài trên khuôn mặt tội nghiệp của cô .

Cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người tốt như cô , đoạn đường đầy gai đã hết , phía trước mặt cô là một ngôi chùa to lớn , tiếng chuông chùa một lúc một to hơn . Trong lòng cô rất phấn khích khi nghe thấy , nhưng cô lại ngã quỵ ngay khi đó , cô dùng ý chí và nghị lực của mình cố gắng đứng lên và với sức lực yếu đuối còn lại đó của cô , cô đã vào được bên trong chùa .

Bên trong không ai một ai cả chỉ có một vị thầy tu trông đã già ngồi tụng kinh

Cô tiến gần về phía ông cất giọng nói yếu ớt “Thưa thầy” Cô chắp hai tay quỳ xuống .

“Ta thật sự rất cảm phục con” bất chợt ông dừng đọc và bật cười thành tiếng với cô .

“Con lại đây” Cô làm theo lời của ông . Ông bất giác rút từ trong túi áo ra một lá bùa và giao cho cô . Ông sẵn biết cô lên đây có mục đích gì mà nên không cần cô nói ông giải thích cho cô về lá bùa và cách sử dụng lá bùa cho hiệu quả . Cô không khỏi ngỡ ngàng và rất biết ơn ông . Trước khi ra về ông có dặn cô một điều “Tình yêu chỉ có tiến không nên lùi ,con nhớ điều này nhé” Ông cười tươi và tiếp tục tụng kinh .. Cô ra về trong sự tò mò . Cầm lá bùa trong tay cô cảm thấy mình đỡ đau hẵn đi và trở nên vui vẻ như bình thường . Cô bất ngờ với khu rừng lúc nãy cô đi cũng không thấy đâu nữa . Cô bất giác giật mình trong đầu đầy rẫy những suy nghĩ và trong đó có phần thán phục ..

-------------------------------------

Loading...

Xem tiếp: Chương 9 : Chu Đáo

Loading...