Độc Nữ Lệ Phi Chương 50: Chương 50
Chương trước: Chương 49: Chương 49
Đoạn Dịch kinh sợ, vội vàng cúi người xuống vươn một tay kéo Vân Hi, một tay che môi nàng lại. Bởi vì lúc này đã có người ở trong Bách Phúc Viên quay đầu nhìn, đương nhiên đã kinh động đến người khác.
Vân Hi không cảm thấy mang ơn hắn, chỉ quăng ánh mắt hung dữ về phía hắn, ánh mắt này giống như đao tử bay thẳng về phía Đoạn Dịch, dù miệng không phát ra được câu nào nhưng trong lòng không ngừng nguyền rủa: “Đoạn Dịch vô sỉ, nếu ta ngã xuống chết, kiếp này, cả kiếp sau nữa, ta cũng sẽ không để yên cho ngươi!”
Lúc nãy đôi mắt của nữ nhân trong ngực hắn chỉ thoáng qua một chút sợ hãi, sau đó lại xuất hiện tức giận, không cam lòng, tiếp đến hốc mắt đỏ lên, còn có nước mắt đang rưng rưng ở vành mắt. Trong lòng Đoạn Dịch có một chút nghi ngờ thoáng qua, nhưng áy náy lại nhiều hơn nên chống lại ánh mắt của nàng, nhẹ nhàng nói: “Có ta ở đây rồi, sao nàng lại xảy ra chuyện được.”
Nói xong mấy câu, chưa chờ nàng trả lời Đoạn Dịch đã ôm lấy nữ nhân trước mặt rồi phóng ra khỏi Bách Phúc Viên, lúc này hai người đều an toàn nấp dưới một cây tùng thấp.
Tiếng thét của Vân Hi quá lớn nên làm kinh động lão phu nhân ở phía dưới, “Lâm ma ma, ngươi đi xem có chuyện gì xảy ra?”
Trong lòng An thị cũng dâng lên nghi ngờ.
Lâm ma ma đi ra bên ngoài xem xét một vòng, phát hiện không có gì bất thường nên quay trở về: “Lão phu nhân, không có gì cả, chỉ là một nha đầu thôi, nhưng mà cũng đã đi rồi.”
Phạt cũng đã phạt, đánh cũng đã đánh, Tạ lão phu nhân phất tay, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Lui ra đi, ngày nào đó lão bà này chết thì các ngươi sẽ vui vẻ đúng không, thỏa lòng các ngươi rồi.”
“Lão phu nhân, nhi tử (con dâu) bất hiếu. Khiến người bận tâm rồi.” An thị cùng Tạ Cẩm Côn quỳ xuống đất đồng loạt dập đầu, Tạ Tuân bị quất 20 roi máu chảy đầy trên người cũng ngã xuống đất, đau đến mức không nói thành lời, chỉ rên rỉ ở bên cạnh.
Từ trước đến nay Kim Châu đều rất hiểu chuyện, nếu mấy người này vẫn ở đây thì chỉ sợ khiến lão phu nhân càng thêm phiền lòng.
Nàng tiến lên đỡ An thị cùng Tạ Cẩm Côn: “Đại phu nhân, lão gia, lão phu nhân đã mệt rồi, hay là mọi người cứ trở về đi, bộ dạng tam thiếu gia như vậy cũng phải gọi đại phu đến chữa trị, không phải sao?”
Đúng vậy, nhi tử quan trọng hơn. An thị vội vàng cho người tới đỡ Tạ Tuân.
Vân Hi bị Đoạn Dịch kéo tới ngồi dưới cây tùng, bây giờ ngay cả thở nàng cũng không dám thở mạnh, vừa rồi Lâm ma ma đứng rất gần nàng cùng Đoạn Dịch. Bây giờ thấy An thị, Tạ Cẩm Côn cùng Tạ Tuân đi ra ngoài thì nàng mới thở ra một hơi dài.
Trải qua chuyện đáng sợ như thế, lúc này nguy hiểm đã qua nên cả người nàng cảm thấy rất mệt mỏi, nàng tựa về phía sau, lại phát hiện mình tựa vào một bức tường bằng thịt, tóc cũng chạm vào gì đó.
Hơn nữa, có phải cái người tên Đoạn Dịch kia muốn nàng không thở được rồi chết hay không? Tay heo của hắn vẫn giữ chặt miệng của nàng mà không chịu thả ra.
Nàng tức giận vung tay hất tay hắn ra, lúc muốn rời khỏi thì lại nghe có tiếng bước chân đi tới, một mảnh váy từ phía hàng rào đi tới dọa cho nàng vội vàng né trở lại.
Đều do tên Đoạn Dịch làm hại nàng rơi từ trên cao xuống, tai cũng không nhạy như bình thường, có người đến gần mới phát hiện.
Người đi tới đang ở trước mặt bọn họ một khoảng không xa lắm, Vân Hi đứng thật gần chỗ Đoạn Dịch. Bởi vì dù nơi này là mảnh vườn có tới mười mấy gốc cây tùng, nhưng chỗ họ đứng cũng chỉ có hai cây.
Trước cây là con đường nhỏ, phía sau là tường rào của Bách Phúc Viên, hai bên trái phải của bọn họ là hoa viên cao không tới hai thước.
Vân Hi cảm thấy tuyệt đối cái tên vô sỉ kia cố tình, nơi này có nhiều cây như vậy, tại sao lại muốn kéo nàng nấp ở hai cây nhỏ nhất chứ, làm hại nàng muốn cử động cũng không dám.
Đoạn Dịch lại không nghĩ tới sẽ bay đến chỗ này, hắn cảm thấy nhịp tim của nữ tử trước mặt đang đập mạnh, tim hắn cũng không tự chủ mà đập mạnh theo.
Người đứng bên ngoài chính là Lưu ma ma của An thị, nhất định An thị nghe được giọng của nàng nên nghi ngờ, ma ma của lão phu nhân đi dò xét không thấy gì nhưng chắc hẳn An thị không từ bỏ ý định.
“A…” Giọng nói của một nữ tử nào đó truyền đến.
Lưu
