Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Độc Nữ Lệ Phi Chương 49: Chương 49

Chương trước: Chương 48: Chương 48



Editor: Sam Sam

Cơ thể này là của nàng đúng chứ? Vậy mà hắn muốn xách lên thì xách sao? Trên đời còn có người nào vô sỉ hơn hắn hay không?

Hôm đó ở trên đường cũng như thế này, nhiều người qua lại như thế mà hắn ôm nàng giống như ôm một con gà nhỏ, xách nàng đến tửu lâu Duyệt Khách, cũng không quan tâm nàng có thích hay không mà mạnh mẽ ép nàng phải uống trà do hắn pha.

“Ngươi có cảm thấy ngồi chỗ này sẽ thấy được mọi chuyện rõ hơn không?” Đoạn Dịch cười nhẹ, “Đầy tớ diễn trò, chúng ta xem trò vui thôi.”

Rõ cái cộng lông nhà ngươi!”

Vân Hi hận đến mức cắn răng, lúc này nàng đang cảm thấy vô cùng căng thẳng, ngay cả mắt cũng không dám nhìn xuống dưới. Bọn họ đang ngồi trên cây cao nhất của viện, ước chừng cao khoảng mười trượng, bằng ngôi nhà cao khoảng mười tầng.

Đã thế Đoạn Dịch lại ôm nàng đặt lên một cành cây chỉ to bằng cánh tay. Vân Hi vô cùng hoảng sợ, nếu cành cây không chịu nổi sức nặng của cả hai thì sẽ gãy mất, nơi này cao như vậy, nếu như Đoạn Dịch có biện pháp đi lên thì cũng sẽ biết đường đi xuống, dù cành cây có gãy cũng sẽ không chết.

Nhưng mà phía dưới có người, nếu để người ta nhìn thấy, nàng không ngã chết thì cũng bị lão phu nhân đánh chết mất.

Bộ dáng của Đoạn Dịch lại vô cùng hưởng thụ, vẻ mặt thản nhiên ngồi tựa vào thân cây, ánh mắt nhìn ngọn núi xa xa. Bên hông của hắn bị hai cánh tay của ai kia quấn quanh, đã vậy còn ôm rất chặt nữa.

Hắn nhanh nhẹn vươn một tay ôm ngang hông nàng, thấy Vân Hi không phản ứng, trong bụng Đoạn Dịch thầm vui mừng, bàn tay không yên phận lại tăng thêm lực.

Vân Hi vẫn không có bất cứ hành động nào, điều này khiến hắn càng thêm vui vẻ, hắn nhẹ nhàng ôm nàng gần lại thêm một chút, lúc bấy giờ hai ngồi rất gần nhau, cả cơ thể cũng dựa vào nhau thật sát.

Làm sao Vân Hi còn để tâm được nữa? Nàng sợ ngã xuống, lại lo lắng đầu óc Đoạn Dịch không bình thường, sau đó để nàng lại trên cây còn hắn thì bỏ chạy.

“Dẫn ta tới đây thì phải lo cho sự an toàn của ta!” Vân Hi tức giận trừng mắt nhìn hắn, cả người lại giống như Bạch Tuột quấn trên người Đoạn Dịch, đương nhiên nàng không hề thấy bộ dạng của mình với Đoạn Dịch đang vô cùng mập mờ.

Nàng thấp giọng quát: “Nếu ta ngã xuống thì ngài phải ở dưới, ta nằm trên!” Như vậy nàng có nệm thịt êm ái ở phía dưới, nàng sẽ không bị tan xương nát thịt chứ?

Đoạn Dịch vui vẻ ra mặt, đang muốn nói: “Ta sẽ chịu trách nhiệm”, nhưng sau khi suy ngẫm lại thì lông mày hắn nhíu lại, tại sao nàng lại ở trên, còn hắn lại ở dưới chứ? Không phải lúc nào nam nhân cũng ở trên sao?

Vân Hi thấy hắn không lên tiếng nên lo lắng đến mức lo to: “Rốt cuộc ngài có chịu trách nhiệm không?”

Giọng nói này to hơn lúc nãy, Thanh Nhất đang ở trên một cành cây khác run lên, tay hắn tạo thành mái che trước trán rồi híp mắt nhìn, đồng thời hít vào một hơi thật dài.

Hai người kia… Ách… Bộ dáng… Ách… Được rồi, trẻ con không nên nhìn.

Đoạn Dịch chớp mắt mấy cái, không chút nghĩ ngợi liền trả lời: “Dĩ nhiên ta sẽ chịu trách nhiệm. Ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng tới cùng.”

Lần này Thanh Nhất kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa ngã từ trên cây xuống đất, cũng may hắn ôm lấy thân cây nên không bị sao, nhưng trong lòng không nhịn được mà thầm oán trách, lúc nào mà gia với tam tiểu thư của Tạ gia phát triển nhanh đến mức phải chịu trách nhiệm như thế? Chẳng lẽ lúc ở tửu lâu Duyệt Khách kia, hai người ở trong phòng đùa giỡn mà thành thật sao?

Lúc này Thanh Nhất đang cảm thấy vô cùng sùng bái Vương gia của mình, hắn âm thầm thốt lên: Vương gia thật uy vũ!

Mà ở một nơi khác trên cây, rốt cuộc Vân Hi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, vậy thì tốt, vậy thì tốt.

Nàng lại quay đầu nhìn về phía dưới, đúng là nơi này giống như Đoạn Dịch nói, cảnh vậy đều hiện lên vô cùng rõ ràng ở góc nhìn này. Cũng may tai nàng rất thính mà khoảng cách cũng chỉ xa có mười trượng, những tiếng động bên dưới đều truyền đến tai rất rõ ràng.

Chỉ thấy Kim Châu đưa An thị cùng Tạ Cẩm Côn vội vội vàng vàng đi tới, phía sau còn có Tạ Tuân. Quả thật Tạ lão phu nhân đang hoài nghi chiếc vòng tay kia, Tạ Tuân đã bị bại lộ rồi.

Lúc này có lẽ An thị sẽ phải chịu đựng rất nhiều, Tạ Cẩm Côn bị đồng liêu* chê cười nhiều ngày qua nên không giận bà mới là lạ.

*đồng liêu: người cùng làm việc, cùng một chức quan.

Cửa chính của Bách Phúc Viên rộng mở, bốn ma ma mang vẻ mặt nghiêm nghị đang đứng canh cửa, Tạ lão phu nhân thì ngồi ngay ngắn ở trên ghế, bộ dáng giống như Hoàng Thượng lúc thăng đường.

An thị cùng Tạ Cẩm Côn đều hoài nghi không biết có chuyện gì, còn Tạ Tuân thấy Tiểu Đào bị trói ở một bên thì trong lòng trở nên vô cùng lo lắng.

Ba người hành lễ với Tạ lão phu nhân xong, thấy bà không nói lời nào mà sắc mặt lại đen giống như mực.

Mí mắt An thị giật giật mấy cái, đột nhiên trong lòng dâng lên dự cảm rất xấu. Lão yêu bà này muốn làm gì đây?

Hai mắt Tiểu Đào đỏ bừng, khi thấy Tạ Tuân thì lập tức khóc thành tiếng, giọng nói mềm nhũn: “Tam thiếu gia cứu nô tỳ, lão phu nhân nói nô tỳ trộm đồ nhưng nô tỳ không có. Vòng tay này là thiếu gia cho nô tỳ mà.”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Tạ lão phu nhân khinh bỉ quát lên, nghịch tử kia còn chưa nạp thê thiếp đâu, vậy mà có thể chơi bời như vậy hay sao? Rõ ràng kẻ làm mẹ kia hại nhi tử rồi!

Tạ Cẩm Côn thấy bộ dáng của Tiểu Đào thì nhíu chặt mày lại.

“Lão phu nhân, Tiểu Đào làm trong phủ cũng đã ba năm rồi, nô tỳ vẫn luôn giữ đúng phép tắt, chưa bao giờ dám trộm đồ ai cả.” Tiểu Đào nức nở khóc lóc.

Trên mặt nàng ta có mấy dấu tay đỏ ửng, hiển nhiên là bị người ta đánh, ngbĩ đến cơ thể Tiểu Đào mềm yếu mịn màng như lụa, trong lòng Tạ Tuân đau khổ vô cùng.

“Các người xem đây là gì?” Lão phu nhân ném chiếc vòng tay ra, chiếc vòng lăn tròn trên mặt đất vài vòng rồi nằm bên cạnh chân của Tạ Tuân cùng An thị.

Tim Tạ Tuân nhưng ngừng đập vào giây phút ấy, hắn vội vàng nhặt vòng tay lên nhưng lại bị An thị giành lấy.

Tạ lão phu nhân lạnh lùng gằn từng chữ, “Đây là đồ được làm từ phường Thúy Vân, một món như vậy có giá 1180 lượng, phía trên còn khắc tám đóa hoa Mẫu Đơn, sáu viên bảo thạch. Phường Thúy Vân là nơi sản xuất đồ trang sức nổi tiếng trong Kinh Thành, vật như thế này chỉ có Hành lão đại có kinh nghiệm mười mấy năm mới có thể làm ra, một là vì quả thật chiếc vòng này tinh mỹ hơn những chiếc làm ở nơi khác, hai là bởi vì danh tiếng của ông ta truyền khắp nơi, khách đặt gì mới chế cái đó, tuyệt đối không làm cùng một kiểu cho người thứ hai. Như vậy… An thị, nếu như ta nhớ không nhầm thì đây là đồ mà ngươi yêu cầu làm cho Lam nha đầu, vốn chỉ có một cặp, tại sao trong tay tiện tỳ này lại có, chuyện gì xảy ra?”

Lúc này An thị cầm vật kia trong tay mà đã kinh hồn táng đảm, lão phu nhân trước mặt khiến bà vô cùng hoảng sợ.

Phát hiện trong tay Tiểu Đào sao? Như vậy… Bà xoay người nhìn về phía Tạ Tuân, cơ thể hắn ta bắt đầu run lên.

Đột nhiên, Tạ Tuân cắn răng nhấc chân lên đá Tiểu Đào ngã

Loading...

Xem tiếp: Chương 50: Chương 50

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Vi Vi Đích Vi Tiếu

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 60


Bỉ Ngạn Đào Hồng

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 8



Hạnh Phúc Diệu Kỳ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 16