161 " Triệu Văn, cha ta sẽ giết ngươi!"Bộ Tranh nhìn thấy mấy thiếu niên bị một đám người quây vào giữa, mà kỳ quái chính là, vô luận là mấy thiếu niên này hay đám người bao vây bọn họ tựa hồ là cùng chung một thế lực.
162 "Bằng không cái gì, mời các ngươi đi cho, ta cám ơn nhiều. " Bộ Tranh cười cười nói. ". . . "Dưới tình huống như thế này mà giọng nói của Bộ Tranh lại quá bình thản không khỏi khiến ọi người muốn trông thấy chủ nhân của thanh âm này.
163 "Huyền Chân lâu?" Bộ Tranh hơi lúng túng, bởi vì hắn căn bản không biết sự phân bố thế lực ở nơi đây, càng không biết Huyền Chân lâu rốt cuộc là loại thế lực gì.
164 Sau khi đi nửa canh giờ, Bộ Tranh cùng ông cụ đi tới vách tường một tòa nhà lớn, mà từ vách tường này nhìn lại, mặt tường bao quanh hai phía dường như đều rất dài, nhìn hoài không thấy điểm cuối.
165 Bộ Tranh cũng ko biết đến "sự nhớ thương" của Phương gia tam tiểu thư, đối với hắn mà nói, nàng ta chẳng qua là một người qua đường, có lẽ cả đời không gặp lại, như thế cần gì để ý đến nàng, bất quá nàng được cái rất xinh đẹp, chỉ có điều so sánh với Tần Sương thì hơi kém một chút, nhưng một chút này có thể bù đắp được.
166 “Tần Sương? Tần Sương của Linh Đô Tần gia?” Trung niên nhân nhìn Bộ Tranh, hết sức thận trọng hỏi, lúc này, vẻ mặt cao ngạo đã không thấy, chỉ có khuôn mặt kinh ngạc.
167 Đây là ngày thứ ba kể từ khi Bộ Tranh đến Huyền Chân lâu, thời tiết hơi âm u, tựa hồ như trời sắp mưa, nhưng tạm thời thì vẫn chưa. Vì thế, Bộ Tranh cảm thấy hôm nay không thể tiếp tục ngồi đả tọa ở quảng trường được nữa, nên đi tìm cái miếu thổ địa nào đó, hoặc là nơi có mái hiên, bất kể thế nào chỉ cần là nơi có thế tránh mưa là được rồi.
168 "Ngươi. . . Ngươi. . . Tại sao ngươi ở chỗ này? Ngươi muốn làm gì, ngươi làm sao tìm được tới đây rồi!" Nữ nhân quần áo hoa lệ kia chỉ vào Bộ Tranh nói, ngữ khí có vẻ hơi lộn xộn, mà nét mặt rất ngạc nhiên, cùng với khí chất cao quý của nàng có điểm khác biệt.
169 Trong phòng, hai nữ nhân ngó chừng đối phương, tầm mắt cũng không di động, thậm chí hai mắt cũng không nháy một chút, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
170 Long Phượng lâu, nhà hàng xa hoa nhất, nơi này chỉ có quan lại quyền quý mới đến ăn, cũng chỉ có bọn họ mới có đủ tài lực để trả. Lúc này, một cô gái từ bên ngoài đi vào, nhìn xung quanh một chút, cuối cùng dừng ở trên một người, không chỉ vì người này là cố nhân đã rất lâu rồi nàng không gặp, mà vì nàng gặp được người này trong một hoàn cảnh rất đột ngột.
171 Chương 171: Gặp lại nữ phi tặc! Sau khi nhìn thấy tờ hóa đơn, đám phụ nữ đột nhiên đờ đẫn ra, mặc dù biết thức ăn của Long Phượng lâu trân quý, nhưng hóa đơn tính tiền này cũng quá mắc đi.
172 Chương 172: Phương gia tam tiểu thư ! Đến miếu thổ địa ngủ? Nói đùa, dù gì tài sản của ngươi cũng hơn ngàn lượng hoàng kim, vừa rồi đại thẩm còn đưa thêm cho ngươi năm trăm lượng vàng, mua da lông yêu thú của ngươi.
173 Chương 173 Ta nói là cô có ngực! "Hơn nữa, vị trí lâu chủ của lão thái gia cũng không phải dễ dàng bị cướp đi như thế. " Bộ Vân Y tiếp tục nói, như cũ vẫn không để ý.
174 Chương 174 : Lần đầu tiên quan chiến! “Tình nhi, Thiên Thiên, các ngươi đều ở đây à!” Bộ Vân Y nói. “Vân Y, sao ngươi vẫn mang theo tên đáng ghét này…” Phương Tình thấy Bộ Tranh, chỉ vào hắn nói với Bộ Vân Y, không một chút che dấu sự chán ghét của mình đối với Bộ Tranh.
175 Chương 175: Mạnh bình thường! “Thấy không, ta nói Vân Phi ca sẽ thắng mà. ” Bộ Tranh chỉ vào trong sân nói, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt khó chịu của Phương Tình.
176 Chương 176: Có thể là thật! “U minh cửu trảo?! Không nghĩ tới Phương Lăng lại có thể luyện thành chiêu này. ” Phương Tình cả kinh kêu lên. Mà Phương Tình ngoài ý muốn thấy thành tựu của Phương Lăng, nhưng nàng lúc này cũng không vì Phương Lăng vui mừng, ngược lại nàng muốn trách cứ Phương Lăng tại sao lại dùng chiêu đó lúc này.
177 “Ngươi có bệnh à!” Bộ Tranh rút kiếm ra, cũng không đâm sâu vào. “Ngươi giết ta đi!” Thiếu niên kia tiếp tục quát. Mà Bộ Tranh cũng không để ý tới hắn, chẳng qua là trở lại bên người Bộ Vân Y, nói: “Ta nói rồi, ta thật sự là mạnh bình thường”.
178 "Hừ!"Phương Tri Tín hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn đến Bộ Tranh, sau đó một tay chụp vào hắc kiếm của Bộ Tranh. Theo hắn thấy, kiếm pháp của Bộ Tranh tựa hồ hoàn toàn không thể gây nguy hiểm đến hắn, cho dù hắn chỉ dùng một bàn tay, còn là tay không, cũng có thể trực tiếp tóm được Bộ Tranh.
179 "Nếu sớm biết chỉ có thể sử dụng trận binh thì đã nhờ Thượng Quan đánh cho ta một thanh trận binh rồi. " Sau khi Bộ Tranh nghe xong quy củ liền nói thầm một câu.
180 "Bỏ cuộc đi, quỳ xuống nhận thua, chung quy tốt hơn so với mất mạng. " Bộ Vân Y hô. "Quỳ xuống nhận thua không phải quan trọng nhất. " Bộ Tranh trực tiếp trả lời, tiếp tục lần lượt hóa giải công kích của Phương Tri Tín.