21 Lăng Thanh thấy ánh nến còn sáng, bước vào trướng, trông thấy Ngôn Phi Ly nôn khan không ngừng trong góc. Hắn hoảng sợ, vội vàng tiến đến, “Tướng quân, ngài làm sao vậy?”
Ngôn Phi Ly cố ổn định nhịp thở, “Ta không sao.
22 Bóng người bên ngoài chớp động, quân sĩ vội vàng tập hợp, tiếng bước chân dồn dập, không có tiếng người xôn xao, chỉ có âm hí của ngựa và tiếng hô sát phát ra xa vọng truyền đến.
23 Ngôn Phi Ly ngỡ ngàng xuống bụng, tất cả mọi thứ xung quanh dường như đều trở nên đơn bạc, chỉ có cơn đau dữ dội như xé bụng chiếm lấy trí não y.
Một trận gió chợt kéo tới, ngẩng lên, thân hình to lớn của gã địch nhân đang hung ác vung kiếm về phía mình.
24 Bắc Đường trở lại Lưu Hương cư, trời đã gần sáng. Lâm Yên Yên vẫn mặc thường phục, gục trên trường. Bắc Đường nhìn một lát, lấy chăn, nhẹ đắp cho nàng, rồi xoay người bước ra khỏi phòng.
25 Sau khi Thu Diệp Nguyên và Lăng Thanh lui ra, trong đại trướng tĩnh lặng lại, chỉ còn Bắc Đường Ngạo và Ngôn Phi Ly. Hô hấp của Ngôn Phi Ly rất yếu, nhìn kĩ mới thấy, ra khuôn ngực còn phập phồng thở.
26 Khi Bắc Đường Ngạo ra khỏi lều, bên ngoài trời đã sáng. Lăng Thanh từ sớm sương rét mướt đã ở đây, cúi đầu đứng chờ.
“Môn chủ?” Trông thấy Bắc Đường Ngạo đi ra, Lăng Thanh vội vàng tiến lại, “Ngôn tướng quân…”
“Hắn vừa tỉnh lại.
27 “Môn chủ…” Ngôn Phi Ly có phần hốt hoảng, bối rối. Muốn đẩy Bắc Đường ra, nhưng lại phát hiện bản thân vô lực, đầu váng mắt hoa, vô cùng yếu ớt.
“Đừng cử động.
28 Sau khi Thu Diệp Nguyên chạy tới, Bắc Đường Ngạo để hắn và Ngôn Phi Ly ngồi chung xe ngựa, mình thì cưỡi Mặc Tuyết, cùng Lăng Thanh và 30 danh thân binh xuất phát theo hướng Hoa Thành.
29 Giữa rừng, mơ hồ xuất hiện những xao động, địch nhân hiển nhiên không ngờ bên ta lại bắn ra loại mây mù thanh sắc này, không biết có độc hay không, lập tức hoàng loạn.
30 “Chuyện gì vậy?” Ngôn Phi Ly vừa khẽ động, đã bị Bắc Đường Ngạo kìm lại.
Công lực của y bị hao tổn, không nghe rõ tiếng xôn xao bên ngoài, nhưng Bắc Đường Ngạo thì đã rõ ràng, thản nhiên trả lời: “Không có gì, đại khái là gặp phải dân chạy nạn.
31 Ngôn Phi Ly cả người chấn động, mắt mở lớn nhìn Bắc Đường Ngạo. Còn Bắc Đường Ngạo khi nhìn thấy vẻ mặt này của y, liền hiểu lời mình nói đã chạm vào đúng nỗi lòng người đối diện.
32 Bắc Đường Ngạo nhìn y hồi lâu, ánh nhìn thâm trầm khó dò. Ngôn Phi Ly không tự chủ được mà né tránh ánh mắt ấy. Y rất sợ khi hắn nhìn mình như thế, dũng khí kia sẽ tan thành mây khói.
33 Trên đường lớn ở Hoa Thành, Ngôn Phi Ly chậm rãi bước. Trong thành vẫn thật phồn hoa, người đến người đi, chỉ là ven đường khất cái và nạn dân, quần áo tả tơi khắp nơi, phố xá cũng chật chội hơn xưa nhiều.
34 “Công tử, hai đại a phúc này cũng không tồi, ngài nhất định phải mua đi, sau này tiểu thiếu gia lớn thêm một chút là có thể chơi. ”
Ngôn Phi Ly vì nhiệt tình của tiểu lão bản, cuối cùng mua một đôi bàn a phúc và một bát lộng cổ kia.
35 Mọi người đều cảm thấy hoa mắt, bóng dáng của Bắc Đường môn chủ đã không thấy đâu nữa. Trên mặt đất một vũng nước trà, bột phấn của ly trà phiêu tán, hơi ấm vẫn còn lưu lại.
36 “Ngươi xem như có mắt. ” Ngột Kiệt cười gằn.
Ngôn Phi Ly cau mày, thản nhiên: “Nghe nói tướng quân là đệ nhất đại tướng Điền tộc, vận binh như thần, khí thế bất phàm.
37 Thu Diệp Nguyên nức nở trong lồng ngực Tây Môn Việt xong, tâm tình cũng dần dần ổn định, đột nhiên lý trí trở về, “bộp” một tiếng, đẩy Tây Môn Việt ra, mặt đỏ bừng: “Ta không sao rồi, ngươi đi đi!”
“Thực sự không sao chứ?” Tây Môn Việt còn chút lo lắng.
38 Ngôn Phi Ly dưới tác dụng của dược tính đã tỉnh lại, không biết bây giờ là lúc nào. Trong địa lao tối om, ngọn đèn dầu nhỏ kia đã hết rồi, đưa tay chạm vào, ngọn đèn lạnh băng, đủ thấy nó tắt đã khoảng một canh giờ.
39 Lại có tiếng bước chân, Ngôn Phi Ly lập tức nhận biết, trong đó có Ngột Kiệt. Hắn tuy là đại tướng Điền tộc, nhưng võ công không phải cao lắm, cước bộ mạnh mẽ, khí vũ hiên ngang.
40 “Môn chủ… Môn chủ…” Ngôn Phi Ly không thể khống chế được nước mắt của mình
“Phi Ly! Ngươi tỉnh lại!”
Ngôn Phi Ly vẫn còn nắm lấy thiết liên, nghe thấy thanh âm của Bắc Đường Ngạo thì dừng động tác, mơ màng nhìn hắn, cảm thấy tia lý trí cuối cùng đã rời đi rồi.