41 “Chuyện của bản tọa không khiến ngươi quản!” Bắc Đường Ngạo không chút khách khí mà ngắt lời gã. Hắn oán giận gã dám hạ Mê Đà Tiên với Phi Ly, còn dám đánh y, thế nên nói chuyện rất lãnh ngạnh.
42 “Lăng Thanh!” Ngôn Phi Ly kinh ngạc, nhìn người trước mắt. Nhưng rất nhanh y liền thấy nghi ngờ.
“Ngươi không phải là Lăng Thanh. Ngươi là ai?”
Người này tuy dáng vẻ rất giống Lăng Thanh, nhưng tổng thể thì khác biết.
43 “Phi Ly?”
“Môn chủ?”
Cả hai đều cả kinh.
“Tại sao ngươi ở đây?”
“Tại sao ngài ở đây?”
Đồng thanh, cùng dừng lại.
“Ngươi không sao chứ?”
“Ngài có làm sao không?”
Lần thứ hai cùng nói, đều không che đậy nổi sự quan tâm dành cho nhau.
44 “Lăng Chu, ra đi. ”
Thoát khỏi cái ôm của môn chủ, Ngôn Phi Ly chợt thoáng thấy lạnh. Nhưng khi nghe tiếng môn chủ, nhìn lại bóng dáng ẩn mặt, y lại cảm thấy kinh hãi.
45 Ban đêm, giờ hợi, rừng rậm.
Bắc Đường Ngạo dựa vào ám hiệu do Tây Môn Việt lưu lại, tìm được một vật được giấu dưới gốc cây khô.
“Môn chủ, xảy ra chuyện gì?”
“Sự tình có biến.
46 Nhiều năm chinh chiến sa trường, đã tạo nên cho Ngôn Phi Ly một thói quen, giữa bất kì thời khắc nguy cấp nào cũng tỉnh ngủ được. Cho nên dù đang kiệt sức, y cũng rất mau tỉnh lại.
47 Trước tiên mang hai con cá lọc sạch nội tạng, dùng bùn bên suối đắp kín, đêm nướng trên lửa, một lúc sau đã có được một món ăn ngon.
“Mùi vị không tồi.
48 Thân thể của Ngôn Phi Ly đôi với Bắc Đường Ngạo là cực kì mẫn cảm, lúc này thân thể ấy đang run rẩy, cắn chặt môi, mới không để tiếng rên rỉ thoát ra.
49 Quay trở lại sơn động trước kia, mắt nhìn thấy hai con ngựa đang nhởn nhơ gặm cỏ còn Bắc Đường Ngạo thì đang đứng ngớ người ra trước chỗ đốt lửa đêm qua.
50 Một bên quân kỳ lay động, rõ ràng là Điền nhân và Việt quốc đã liên minh. Một bên khác, tuy Phi Long kỳ tung bay, đại diện cho Thiên Môn, nhưng nhiều hơn cả là hàng loạt quân kỳ minh hoàng sắc, thêu một chữ “Văn” rất lớn bên trên.
51 Bước chân liêu xiêu, Ngôn Phi Ly vội vàng dựa vào tường. Quả thật, uống có chút quá chén rồi.
Ngôn Phi Ly ôm đầu, cảm thấy hơi choáng váng, chậm rãi đi về Trúc viên.
52 [“Ngôn tướng quân, ngươi phải minh bạch rằng, ngươi và môn chủ không thể đến với nhau. Môn chủ có Lâm phu nhân, có gia đình của hắn, sắp tới sẽ có trưởng tử, đến lúc đó ngươi ở chỗ nào? Môn chủ sẽ không thật lòng thích ngươi, trong mắt môn chủ, ngươi chẳng qua chỉ là một thuộc hạ tài giỏi của hắn thôi! Môn chủ không đáng, hắn không đáng để ngươi đối với hắn như vậy.
53 “Cạch” một tiếng, chiếc khóa tinh xảo đã được mở, rơi xuống giường, chiếc chìa mở được tiểu nhân nhi nắm chặt trong tay.
“Ly nhi thật thông minh!” Bắc Đường Ngạo kinh hỉ, ôm lấy hài tử, hôn lên má nó.
54 Bắc Đường Ngạo vô cùng tuân thủ lời hứa. Đợi sau khi Thúy Nữ ôm Ly nhi quay lại, liền nói cho nàng Ngôn Phi Ly là nghĩa phụ của đứa nhỏ, muốn nàng để nó ở đây một thời gian, tiện thể hầu hạ Ngôn Phi Ly sinh hoạt hàng ngày.
55 “Sao nàng lại ở đây? Không phải thân thể khó chịu, cần nghỉ ngơi sao?” Bắc Đường Ngạo nhíu mày, hỏi.
“Đột nhiên thiếp muốn xem pháo hoa, mới đến đây.
56 Bắc Đường Ngạo chậm rãi nhìn Ngôn Phi Ly một cái, rồi lại chuyển ánh mắt xuyên thấu qua màng sa, nhìn Lâm Yên Yên.
“Yên Yên, mới sáng sớm, nàng không nghỉ ngơi đã gọi Ngôn tướng quân tới đây làm gì?”
Lâm Yên Yên thở dài, nhẹ giọng: “Chàng không chịu thành thật trả lời vấn đề của thiếp, thiếp chỉ muốn tìm tâm phúc yêu quý của chàng để hỏi rõ ràng mà thôi.
57 Một đứa trẻ tội nghiệp, mới có 8 tháng tuổi. Bởi vì sinh non, thân thể rất yếu ớt, ngay cả tiếng khóc cũng mong manh như một con mèo nhỏ.
Bắc Đường Ngạo vì đứa con ra đời sớm hơn dự kiến này nên không thể đến Trúc viên mừng ngày sinh của Ly nhi.
58 Bắc Đường Ngạo không ngờ y lại đơn giản đáp ứng như vậy, có chút bất ngờ, ngẩng đầu lên nhìn lại, vô tình bắt được nhãn thân của Ngôn Phi Ly.
Đôi mắt từng đen nhánh sáng rực kia, giờ đây u tối, giống như ao tù nước đọng, trầm tĩnh giữa tuyệt vọng.
59 Chuyện rốt cục là sao? Môn chủ cư nhiên đem Lăng Thanh, một trong hai ám song vệ cấp cho Ngôn Phi Ly?
Lâm Yên Yên cẩn thận hỏi Hỉ Mai về việc này, nhưng mãi cũng không ra cái gì, mới bảo nàng lui xuống.
60 “Yên Yên?”
“Phu nhân?”
Cả Bắc Đường Ngạo lần Ngôn Phi Ly đều kinh ngạc, nhìn một Lâm Yên Yên đoan trang khoan thai.
“Nàng còn chưa qua tháng tử, sao đã ra đây?”
Lâm Yên Yên mỉm cười: “Phu quân, chàng nuông chiều thiếp thế sao? Sức khỏe của thiếp sớm đã ổn rồi.