21 -Thanh Nhi, chỗ đó là phòng làm việc của tớ! _Mạc Hiểu Hy vội kêu lên rồi băng qua hàng cây bụi chắn giữa bãi đậu xe và bên hông nhà, sau đó lao về góc tối nơi bóng đen xuất hiện.
22 Nửa tiếng sau Mạc Hiểu Hy về. Cậu ta kể lại chuyện xảy ra tại phòng làm việc trong sở pháp y, tất cả mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như lúc sáng rời khỏi, duy chỉ có thông tin sao lưu cùng kết quả phân tích của Hà Thanh bị mất, máy chủ hệ thống cũng không thể nào truy xuất bất cứ thông tin nào.
23 Mùa Đông cuối cùng cũng đến, mang theo hơi thở lạnh lẽo trong từng cái chuyển mình. Hàng cây bên đường đã bắt đầu trơ lá, thân gỗ mảnh mai yếu ớt có chút run rẩy co quắp tấm thân gầy guộc trước từng trận gió đông.
24 Tôi được thai nghén bởi tình yêu hời hợt và ra đời trong sự vô tâm. Khác với những đứa trẻ cùng tuổi mong muốn một gia đình hạnh phúc ngập tràn, tôi căm ghét tất cả, ngoại trừ người mẹ đáng thương lỡ dở cả cuộc đời chỉ vì một người đàn ông.
25 Khoảng sân đằng sau hành lang nối giữa khu nhà nghệ thuật với sân khấu chính của trường đại học hôm nay có vẻ ồn ào hơn mọi ngày. Nếu để ý kĩ sẽ phát hiện ra âm thanh lạch xạch của vật gì đó va chạm với kim loại.
26 Căn hộ tại tầng chín của một tòa chung cư cao cấp nhìn xuống đại lộ trung tâm bốn bề yên ắng, màn che cửa không có gió mà lại khẽ dao động, thỉnh thoảng để lọt vài tia sáng xuống nền thảm màu xám nhàu nát.
27 Lý Hạo Đình chăm chú lái xe, hôm nay hắn cảm thấy chất cồn trong người nhộn nhạo khó chịu. Lại nhớ đến mấy ngày trước chỉ toàn tiệc tùng, thật không nén nổi suy nghĩ muốn đi ăn một thứ gì đó tử tế.
28 Vân Nha không rõ vì sao anh trai cô trông vui vẻ hơn bình thường khi dừng lại trước cửa nhà lớn Lý gia, trái với thái độ khó chịu mỗi khi nhìn thấy ngôi nhà lọt thỏm giữa hàng rào xanh mướt – mà theo như Hạo Đình có lần nói; giam cầm hy vọng và cướp đi hạnh phúc từ tay mẹ ruột anh ấy.
29 Cô phục vụ trẻ có lẽ là sinh viên làm theo giờ đến hỏi Hà Thanh có dùng thêm đồ uống hay bánh tráng miệng không nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu. Ngoài trời tuyết đã ngừng, đâu đó dưới ô cửa sổ trang trí của quán cà phê vọng lên tiếng cười nói lanh lảnh trẻ con cùng nhiều âm thanh huyên náo khác.
30 - Cô ấy không gặp cậu nữa đúng không? Phương Vũ Hiên lật trang sách trước mặt, chăm chú nhìn vào những hàng chữ nhỏ li ti ngang dọc. Mái tóc dài đã được buộc lên gọn gàng, cậu chỉnh lại gọng kính trên sống mũi rồi khẽ nói.
31 Ngày hôm sau, Hà Thanh nhận được tin nhắn của Phương Vũ Hiên nói rằng cậu muốn nhờ anh chở đến một nơi đang tổ chức hội chợ ngoài trời. Vì không có xe cũng như nơi đó khá xa thành phố trong khi ngoài Hà Thanh ra thì Vũ Hiên không còn thân ai nữa nên mới bất đắc dĩ cầu cứu.
32 Thời gian cứ thế trôi đi, một năm mười hai tháng cuối cùng cũng chỉ như cái chớp mắt. Có nhiều việc ngỡ như quên thật ra lại sâu sắc ám ảnh đến tâm can, lắng mình nằm yên chực chờ cơ hội một lần nữa trở mình khiến con người day dứt.
33
34
35 Hà Thanh trở về khách sạn. Từ ngày một lần nữa tỉnh dậy trong bệnh viện với đầy đủ kí ức, nhà giống như một cơn ác mộng kinh hoàng với đủ thứ dụng cụ tra tấn, giày vò.
36 “ Chúng ta li dị đi! Đã đến lúc em đi tìm hạnh phúc của mình. Ở bên anh em chỉ có nước mắt cùng nỗi đau mà thôi. Nhìn đi Vân Nha! Đã bao lâu rồi em chưa cười thật lòng, chưa ăn được một bữa cơm mà không chan cùng nước mắt, được ngủ yên giữa những lần giật mình tỉnh giấc.
37 Mùa đông đã qua, không khí se lạnh ngày một ấm áp, từng lớp tuyết dày bạc trắng tơi xốp cứ thế mủn dần rồi hòa tan thành nước, để rồi cuối cùng được gió và nắng hóa thành hơi bay đi tiếp tục một cuộc hành trình mới.
38 Ngày hôm đó trong phòng bệnh lạnh lẽo, tôi lần đầu tiên có thể bình thản nói ra từng chữ giống như vô tình… -Vũ Hiên chết rồi! Hà Thanh như đứng hình, ba mẹ Hà cũng trợn tròn mắt nhìn về phía người vốn nãy giờ vẫn giữ im lặng.