Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Đô Thị Thiếu Soái Chương 482-2: Hắc Đao Tái Hiện

Chương trước: Chương 482-1: Hắc Đao Tái Hiện



Miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng chính bản thân Nặc Đính cũng không dám quá tự tin. Giống loại hồ ly già khôn lỏi như Sa Khôn, thật đúng là khó nói bên trong tường có chôn thuốc nổ hay không nữa, chỉ có thể dựa vào mắt thường và kinh nghiệm phán đoán mà thôi. Con bà nó, nếu lão già này thật sự dám lừa dối mình, nhất định phải đánh lão một trận cho hả giận mới được. Không được giết nhưng cũng không nói không thể đánh.

Nghe xong lời của Nặc Đính, ngón tay Sa Khôn di chuyển đến nút nhấn. Nặc Đính chấn động, mồ hôi lập tức chảy ra đầm đìa, không kìm được hô lên một tiếng:

- Sa tiên sinh, xin dừng tay. Chỉ đùa một chút thôi mà, không cần oán hận lớn như vậy chứ? Động một chút thì lại dùng đồng quy vu tận chứ?

Ngón tay Sa Khôn khẽ động, thản nhiên nói:

- Ngươi không tin à? Vậy ta sẽ thử cho ngươi xem!

Nặc Đỉnh nuốt xuống nước miếng, cười gật đầu nói:

- Tôi tin, tôi tin!

Sa Khôn không nói, không khí lập tức trở nên nặng nề.

Xa xa không ngừng truyền đến tiếng sấm. Bầu trời tối đen sau khi trình diễn sự yên lặng tĩnh mịch thì từng đợt tia chớp sáng ngời cắt ngang qua chân trời, từng giọt mưa lớn như hạt đậu như đang lên tiếng trả lời, giống như thác nước nghiêng nghiêng rơi xuống. Màn mưa như tấm vải bao bọc khắp trời đất này, tất cả trở thành một đống lộn xộn….

Phương Như Như từ đầu đến giờ luôn im lặng bỗng mở miệng, duỗi tay nắm lấy tay Sa Khôn, dịu dàng nói:

- Sa tiên sinh, ngài đi gọi điện thoại gọi trợ giúp đi. Em giúp ngài giữ nút thuốc nổ uy hiếp bọn họ cho. Chỉ có như thế, chúng ta mới có một cơ hội sống sót, nếu không, kết quả tốt nhất chính là đồng quy vu tận!

Nhìn Phương Như Như, Sa Khôn nhẹ nhàng thở dài, trong mắt có vài phần thương xót. Không phải hắn không muốn gọi trợ giúp, mà lúc này, phỏng chừng không người nào có thể đến giúp mình rồi. Nặc Đính dám ở trước mặt mình ngang ngược càn rỡ liền tỏ rõ gã và Sa Thành đã khống chế toàn bộ cục diện. Những người khác chỉ sợ không phải chết cũng là bị giam lỏng rồi.

Nhìn Sa Khôn không mở miệng nói lời nào, Phương Như Như cười khẽ, hai má lúm đồng tiền hiện lên nét hạnh phúc của con gái, tiếp tục cổ vũ:

- Như Như không sợ chết, cũng không sợ cùng Sa tiên sinh cùng chết. Nhưng, Như Như càng muốn sinh một đứa bé cho Sa tiên sinh, để tình ý của chúng ta tiếp tục kéo dài. Cho nên, hai chúng ta đều phải cố gắng sống sót.

Sa Khôn nở một nụ cười, hiển nhiên là bị thuyết phục. Vì thế đưa hộp cho Phương Như Như giữ, sau đó đứng dậy đi đến chỗ điện thoại. Ông ta muốn gọi cho Cận Vệ quân. Tuy rằng đường dây thông tin truyền ra ngoài đã bị Nặc Đính cắt đứt, nhưng những nội ứng ông ta giấu chắc vẫn bình yên vô sự. Giờ phút này, trong lòng ông ta bừng lên ý chí chiến đấu sống sót mãnh liệt.

Ông ta vừa mới đi được nửa đường, Phương Như Như đã mở hộp ra kiểm tra cẩn thận. Sau đó cô ta vô cùng tức giận rút cái nút ra, oán hận quăng lên mặt bàn. Nặc Đính lúc đầu là kinh ngạc hành động của Phương Như Như, rồi lập tức lại liên tưởng đến tư liệu vị trí ám vệ, lại nhớ Sa Thành dặn dò không được giết người phụ nữ bên cạnh Sa Khôn…. Liên kết những điều này lại, dám nói cô ta là quân cờ của Sa Thành lắm?

Nặc Đính vừa tán thưởng sự đa mưu túc trí của Sa Thành, cũng vừa cảm giác sởn cả tóc gáy. Tên kia tâm cơ thâm trầm đến vậy, che giấu bản thân mình vào lốt vỏ không chí lớn sâu như vậy, thực chất sâu trong bản thân giả dối hơn bất kì ai. Gã bắt đầu lo lắng sau khi chuyện này thành công, Sa Thành sẽ đối xử với gã như thế nào đây? Rất khó đảm bảo lão ta sẽ không giết người diệt khẩu.

Nút thuốc nổ mà Sa Khôn nói ánh vào mắt Nặc Đính, rõ ràng là một chiếc nhẫn rubi. Hoàn toàn bị lão già này trêu đùa, Nặc Đỉnh lập tức nổi trận lôi đình, vỗ bàn rống lên:

- Giỏi cho Sa Khôn ông, cũng dám lấy nhẫn lừa tôi? Thật nghĩ tôi không dám giết ông sao?

Sa Khôn không hề nhìn gã, cũng không nghe được lời gã đang nói, ánh mắt vẫn dừng lại ở khuôn mặt Phương Như Như. Nếu như nói sự phản bội của Sa Thành cho ông ta một đòn trí mạng, khiến lòng ông ta giống như bị người hung hăng đánh một cú. Vậy sự phản bội của người phụ này giống như đoạt đi hô hấp của ông. Toàn thân ông ta run lên, đau đớn và oán hận trộn lẫn vào nhau.

Hộc!

Sa Khôn phun ra một ngụm máu tươi, ông ta liền lùi về sau vài bước dựa người vào góc đại sảnh. Buồn bã ngồi xuống đất, nhưng vẫn như cũ nhìn chằm chằm Phương Như Như, mở miệng hỏi:

- Vì sao?

Vấn đề không cần câu trả lời này cũng muốn hỏi ra, Sa Khôn muốn tự mình chứng thực sự thật.

Nét mặt Phương Như Như vẫn như trước dịu dàng vui vẻ, nhẹ nhàng cười nhàn nhạt trả lời:

- Vì Tướng quân Sa hứa cho em năm mươi triệu Bath, chỉ cần em mê hoặc anh, tra ra vị trí của ám vệ, đồng thời trong thời khắc quan trọng giúp một tay thì em có thể cầm lấy khoản tiền này chạy trốn. Đúng, em hại anh, nhưng em cũng đã cho anh hai ngày sung sướng. Cho nên, hai chúng ta không ai nợ ai cả!

- Nói thật, nếu không có năm mươi triệu châu, anh là Sa tiên sinh thì thế nào chứ? Anh ngoại trừ uy vọng và của cải ra còn gì nữa chứ? Duy nhất có thể khiến em để mắt chính là của cải, nhưng nó vĩnh viễn không có phần của em, chỉ có của Tướng quân Sa và Sa Cầm Tú thôi. Một góc nhỏ em cũng không được đến, em có tất yếu lãng phí tuổi thanh xuân của mình không?

Sa Khôn sau khi nghe xong, vô cùng bình tĩnh đứng dậy, thanh âm yếu ớt nói:

- Xem ra là tôi quá đa tình rồi!

Phương Như Như đứng dậy, quyến rũ vặn eo bẻ cổ, dịu dàng nói:

- Đương nhiên, một người đàn ông nếu ở trên giường không thể thỏa mãn một người phụ nữ thì cũng đừng kỳ vọng người phụ nữ này trung thành với mình! Em đã phân tích rất rõ cho anh rồi đấy, Sa tiên sinh. Anh già rồi, thật sự rất tồi tệ đấy.

Sa Khôn méo miệng, không nói gì thêm nữa.

Nặc Đính bật cười ha hả. Sảng khoái, thật sự là sảng khoái. Cơn tức lúc nãy bị Sa Khôn lừa gạt hoàn toàn biến mất, không khỏi kéo Phương Như Như ôm vào lòng mình, nở một nụ cười xem xét cực kỳ đàn ông, sau đó đầy thâm ý nói:

- Sa phu nhân, có hứng thú theo Nặc Đính tôi không? Chúng ta không nói chuyện tình yêu, chỉ nói tiền. Một ngày một ngàn đô la Mỹ!

Phương Như Như không hề làm bộ như chối từ, rút một điếu xì gà ra, nhẹ nhàng nhét vào miệng gã, cười híp mắt nói:

- Từ hôm nay trở đi, ngài chính là Hoàng thượng của Phương Như Như!

Nặc Đính không chút e dè cười như điên, cô ả này rất thú vị.

Bỗng nhiên, đèn phòng khách toàn bộ tắt.

Lập tức một chiếc đèn pin bật lên, xoay quanh khắp đại sảnh, có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Đèn pin không ngừng di chuyển qua lại, một con dao đen như mực cũng chuyển động theo ánh đèn. Những phần tử Đột Đột bị ánh đèn kia quét trúng, đều không ngoại lệ cảm nhận được hàn khí lạnh thấu xương xâm nhập cơ thể mình, sau đó cổ họng truyền đến đau đớn. Muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại không có cách nào phát ra bất kỳ thanh âm nào cả.

Ánh đèn chuyển động rất nhanh, nhưng con dao đen như mực lại càng nhanh hơn!

Gió lạnh không ngừng thổi vào đại sảnh.

Đèn pin bị ném xuống đất lập tức tắt, hơn mười phần tử Đột Đột chết đi.

Ngoài cửa sổ, tia chớp xẹt qua, có thể nhìn thấy rất rõ vẻ mặt hoảng sợ của Nặc Đính. Trong bóng đêm, gã không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại biết chắc chắn chuyện đó không tốt chút nào. Trong lòng dâng lên áp lực và khổ sở khó nói lên lời, cho nên gã bỏ điếu xì gà xuống, rống giận:

- Bảo người đi mở nguồn điện lên!

Ánh lửa của điếu xì gà chiếu sáng một khoảng bóng tối, khuôn mặt của vài vị tinh anh mơ hồ hiện lên. Nhưng chỉ trong chớp mắt này, sinh mạng của họ cũng đã biến mất. Con dao đen như mực đơn giản đâm vào ngực họ, sau đó máu tươi trào ra. Đến khi điếu xì gà rơi xuống đất, tất cả nhanh chóng biến mất, trở lại vẻ tịch mịch như cũ.

Mùi máu tươi nồng đậm ở trong gió lạnh phiêu tán, tràn ngập cả đại sảnh.

Đèn rốt cuộc sáng lên!

Khóe miệng Nặc Đính run rẩy, đẩy Phương Như Như trong lòng ra, cảm thấy cổ họng vô cùng khô khan. Trên mặt thảm đỏ thẫm nằm ngổn ngang hai mươi mấy tinh anh của tổ chức Đột Đột. Máu tươi nhuộm đỏ cả cơ thể bọn họ. Tất cả đều bị dao cắt qua cổ họng chết. Một chiêu đoạt mạng, thậm chí họ còn không kịp mở miệng kêu cứu hay cảnh cáo nữa.

Phương Như Như rất muốn thất thanh kêu to hoảng sợ, nhưng cô lại bị người đứng giữa đại sảnh hấp dẫn.

Cửa sổ truyền đến từng đợt gió lạnh, cả hạt mưa cũng cùng tiến vào.

Đứng giữa làn mưa gió rét lạnh, thân hình Thiên Dưỡng Sinh vẫn thẳng tắp như một cây thương. Con ngươi màu đen đảo qua xung quanh, thu hết tất cả người trong đại sảnh vào mắt. Anh ta bước lên vài bước che trước mặt Sa Khôn, thấy khóe miệng ông vẫn còn lưu lại vết máu, trong lòng hơi kinh ngạc, giọng điệu không chút cảm tình hỏi:

- Sa tiên sinh, ngài không sao chứ?

Tuy rằng giọng điệu của Thiên Dưỡng Sinh lạnh như băng, nhưng Sa Khôn lại cảm giác được an toàn và vui mừng. Biết ý của câu hỏi của anh ta, vì vậy ông tập trung tinh thần trả lời:

- Cậu yên tâm, tôi không sao. Vết máu bên miệng không phải do vết thương tạo thành, hơn nữa tôi không thể chết nhanh như vậy. Đêm nay còn có rất nhiều chuyện phải làm!

Toàn thân Phương Như Như run rẩy!

Loading...

Xem tiếp: Chương 483-1: Đêm Ma Túy (i)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Không Thể Quên Em 2

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 93


Trái Tim Băng Giá

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 19


Đại Chiến 4Princes

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 42