41 [ Tiếp chương 34 ]
- Yên tâm. Cậu ta làm được. - Cô ngắt lời Sky.
- Hãy bắn đi và cố đảm bảo an toàn cho anh ta từ xa. - Cô
Tất cả mọi người trong máy bay đều nhìn người con trai kia đầy lo lắng nhưng cô vẫn chăm chú nhìn màn hình laptop,những ngón tay thon dài vẫn lướt nhanh trên bàn phím.
42 [ Tiếp chương 35 ]
Viên đạn lao về phía cô rất gần cô né tránh viên đạn nhưng nó không hề buông tha cho cô,một khi đạn đã bắn ra thì nó sẽ dừng lại khi bắn trúng mục tiêu.
43 [ Tiếp chương 36 ]
- Viên đạn có tẩm độc giờ tính mạng đang rất nguy kịch. Tiểu thư nói "loại độc Taipan". - Anh.
- Anh mau lái lại gần chúng tôi sẽ có cách.
44
- Lọ thuốc này?- Sky.
- Đúng thế lọ thuốc zx03 sẽ cứu tiểu thư. - Moon.
- Nhưng liệu có được không!- Sky và Scorpio.
- Em có biết về chút các thành phần chứa trong zx03 trong đó có chứa chất kháng độc nhưng chúng ta cũng phải nhanh đưa tiểu thư tới bệnh viện vì nó chỉ có tác dụng ngăn cản sự lây lan độc tố thôi.
45 [ Tiếp chương 37 ]
- Cô ấy đã qua tình trạng nguy hiểm nhưng có một điều kì lạ là chất độc không hề phát tán nhanh mà nó bị chặn lại tại mạch máu dẫn truyền vào tim,dường như trong tim cô ấy có sản sinh trong máu một loại amino axit này đã tạo ra một phân tử đường lớn trên thụ quan.
46 Bịch
Ông bất thần buông thõng tay làm cho chiếc điện thoại trên tay rơi xuống sàn nhà khiến cho bà Kim giật mình nhìn ông ngạc nhiên.
- Anh sao vậy? Có chuyện gì sao?- Bà Kim.
47 [ Tiếp chương 38 ]
- À tôi quên mất. Vòng của cô đây- Anh lấy trong túi áo chiếc vòng bông tuyết đưa cho cô.
Nhận lại chiếc vòng từ tay anh cô có chút rung cảm nhưng cũng trở lại vẻ lạnh lùng.
48 lại tại một bóng hình đơn độc bên khung cửa sổ, trái tim Phương bất chợt đập nhanh hơn. Từng đợt gió lạnh lùa vào căn phòng khiến nó càng trở nên lạnh giá hơn, sương đêm phủ trên khung cửa sổ và phủ cả trên người con trai đó.
49 [ Tiếp chương 39 ]
22 giờ 40 phút.
Tại cầu Immortel, mặt trăng vẫn chiếu rọi những tia sáng nó như quấn lấp anh, hàng vạn vì sao đang lấp lánh trên bầu trời, ánh sáng đèn chiếu rọi khắp mọi nơi, dòng người qua lại trên cầu thưa dần.
50 thì mũi dao khác đang lao tới lần này là liền ba mũi dao chứ không phải một nữa, chúng đang tiến về phía cô với tốc độ rất nhanh. Nhanh như cắt cô ngả người ra sau tránh cả ba mũi dao.
51 phi chiếc kim trong tay mình về phía Nhung và từ từ ngất đi. Thật may mắn khi mà cô ngất và ngã ra nền cỏ kia cũng là lúc con dao lao tới phía cô và cắm thẳng vào thân cây, mũi kim của cô như có một năng lượng siêu nặng vậy nó vẫn lao đi về phía Nhung mà chính Nhung không hề biết sự tồn tại của nó mà vẫn ung dung nhìn về phía cô trên môi nở một nụ cười.
52 [ Tiếp chương 41. 1 ]
lớn phủ lên đôi vai ông Trần đang đứng bên cửa sổ ngắm nhìn những tia nắng và hít thở không khí trong lành.
Cộc. . . cộc.
- Vào đi!- Ông Trần.
53
- Chỉ có năm tên thì xử chúng nhanh gọn đi và thế người của ta vào. - Ông Trần.
- Nhưng. . . chúng. - Giọng ngập ngừng.
- Mau làm đi!- Ông Trần ngắt lời và quát lớn.
54 [ Tiếp chương 41. 2 ]
- Vào đi. - Cô.
Cạch. . . cạch.
Anh và Quang mở cửa bước vào, cô khẽ nhìn cả hai cái sự lạnh và lại hướng mắt ra phía cửa sổ.
55 - Sao tao không giám? Mày nghĩ mày là ai? Cảnh sát à? Ha ha chúng mày đều phải chết! Đường sống không đi lại đâm đầu vào cái chết! Ha ha. - Sát thủ.
- Tất cả chúng mày đứng yên không tao bắn vỡ sọ nó!- Tên sát thủ.
56 [ Tiếp chương 42 ]
- Sao cháu nghĩ sao? Có muốn gặp người đó không?- Ông Trần.
- Em đừng tin ông ta! Ông ta là con người xảo quyệt đầy mưu mô, điều gì ông ta cũng có thể dàn xếp được.
57 tìm được tiểu thư không thì già này chết cũng không tìm được tiểu thư. - Bà lão nói trong nước mắt.
Khi nghe những lời bà lão nói khiến Moon choáng váng đứng không vững, tâm trạng lúc này của Moon là sự thất vọng, chen lẫn sự căm ghét.
58 [ Tiếp chương 43 ]
Trong tâm trí cô một sự đau đớn và một sự vui mừng.
Bằng. . . bằng.
Tiếng súng vang lên xé tan không gian, cô gái quay lại nhìn người sau mình bằng ánh mắt buồn và thất vọng.
59 Nhìn Duy lúc này thật bình yên, không còn sự lạnh lùng trên khuôn mặt điển trai nữa. Những tiếng bước chân nhẹ nhàng trên nền cỏ, Moon bước đi trong khu vườn.
60 [ Tiếp chương 44 ]
trắng che đi khuôn mặt thiên thần của người phụ nữ. Họ chỉ biết lắc đầu buồn bã và thương thay cho cô bé nhỏ tuổi kia. Nhưng cô bé không chịu cho bất kỳ ai đưa mẹ cô bé đi cả.