21 Nó không nói gì chỉ gật đầu nhẹ, phủi phủi tay bảo Zun đi ra, nó lúc này cần yên tĩnh để suy nghĩ về bang tiếp theo. Đấu với hắn và anh nó khó khăn thế sao?………………………………………………………………………………………….
22 -Cũng có thể coi như vậy_Leo vừa nói xong. Bỗng không hiểu tại sao hắn đau xót, trái tim bị ngàn mũi tên đâm thẳng vào. Sao ta? Hắn yêu Nguyễn Hoàng Lệ Tuyết ư? Không, hắn yêu Hàn Ngọc Bảo An cơ? Nhưng nếu hắn yêu nó mà thằng bạn thân cũng yêu thì ko biết sẽ như thế nào? Từ bạn chuyển thành địch ư? Không thể? Sẽ không bao giờ có ngày đó…-Khỏi tìm, ở trong lớp mình nè_hắn-Đâu, đáng lí tao phải thấy chứ_Leo-Ngồi cạnh tao_hắn-Thiệt hả, cảm ơn mày nhiều_Leo cười_La la la la_cậu cất tiếng hát trong trẻo của mình lên, cậu đang rất vui….
23 Thế là hắn và Vick lại tới bar như thường ngày…. Sáng hôm sau…. Ông mặt trời lười biếng từ từ thức dậy ban phát cho con người 1 luông ánh sáng yếu ớt.
24 Thế là cả 3 người bọn họ cùng đến trường, ít nhất họ còn biết là nó vẫn khỏe nhwung vẫn thắc mắc 1 điều…tại sao nó không quay trở vềTấm ảnh được hắn xem kỹ lại 1 lần nữa, có gì đó rất quen thì phải…nhưng hắn ko tài nào nhận ra được đặc điểm gì quen thuộc-Xem gì vậy_Mary nhìn thấy thế buộc miệng hỏi-Gặp cô gái này ở đâu rồi thì phải_hắn-Ai_Mary-Này_hắn đưa tấm ảnh cho Mary…thật ra là cái đt-Ờ nhìn cũng quen thật_Mary nhìn chăm chú_Mà nhìn cía nhẫn trên tay cô gái này cũng đẹp thiệt ha-Đâu_trước giờ hắn chỉ lo quan sát gương mặt tôi nên ko thấy đc chiếc nhẫn-Cái nhẫn này….
25 -Sure_nó trả lời bình thản nhưng thật ra trong lòng nó đang rất hoang mang…Tại sao hắn lại tạm dừng cuộc chiến lại. vì nó ư? Chẳng lẽ hắn biết thân phận thực sự của nó rồi hay sao? Hắn có chấp nhận ko? Mà thôi, chuyện gì đến thì từ từ nó cũng sẽ đến….
26 Nó nhớ lại lúc đó bất giác mỉm cười…chú tâm tới mức mà không biết rằng từ nãy tới giờ 1 người đang nhìn nó…. anh muốn chạy lại ôm nó thật chặt như sợ nó lại 1 lần nữa biến mất khỏi anh…nhưng…anh lại bị cái sự thật kia làm cho điêu đứng…anh thực sự không tin…từ bao giờ nó lại trở nên như vậy…Trong giờ học…nỗi hoang mang lo lắng của nó tăng vọt lên vì hắn cứ nhìn nó….
27 Ông mặt trời từ từ thức dậy. Ánh nắng sớm mai chiếu xuống 1 căn nhà kính trong suôt gần trường học, các loài hoa như tràn đây sức sống hơn…đảo mắt nhìn xung quanh, ta có thể thấy bóng dáng của 1 chàng trai.
28 Tối đến. Màn đêm ôm trọn lấy cả bầu trời. những ngôi sao tinh tú lấp lánh tỏa sáng, chúng cùng nhau vui vẻ hát ca, cùng nhay vui chơi quên cả thời gian, chỉ có vui chơi, ko có gì cả…Nó vận trên người 1 bộ váy xanh lam, tóc xõa ra, phía dưới xoăn nhẹLeo lên chiếc limo trắng, Kill đèo nó đi…ko phải nhà Phan Thị…đèo nó tới 1 nơi khác…nó không đeo mặt nạ…vậy ko phải đánh nhau rồi“Phừng” 1 đám lửa lớn bùng lên bao quanh lấy cả căn biệt thự, nó nhìn ra cửa kính xe, cười nửa miệngRút điện thoại ra, từ từ ấn số-[Alo]_đầu dây bên kia vang lên tiếng của 1 người dàn ông, giọng điệu của ông ta xem ra có vẻ rất thanh thản-Ông còn nhớ tôi chứ_nó vừa nói vừa lắc trên tay thứ dung dịch màu đỏ-[Mày là ai]_ông ta xem ra rất ngạc nhiên-Vậy ông thử nghĩ xem bây giờ căn nhà của ông như thế nào_nó vừa dứt lời vội cúp máy điện thoại xuốngPhan Nhật Vỹ là 1 lão già quỷ quyệt nên cũng ngầm đc ra ý nghĩa trong lời nói của nó ròi.
29 Phan Nhật Vỹ…ông ta đang lo lắng …đương nhiên rồi…. cuộc đời ông ta sắp kết thúc rồi…. . nhưng“Tít…tít…. tít…”Tiếng điên thoại vang lên…. số lạ…lo sợ là nó nhưng vẫn bắt máy nên -Alo_giọng run lẩy bẩy-Sao lại sợ hãi thế_giọng của một người con trai-Người.