1 1. Cơn ác mộng khó có thể xóa bỏ. Trong cơn mê nó như lạc lối. Thời gian và không gian như ngưng đọng. Xung quanh nó không có ai, không có bất cứ thứ gì, chỉ có bóng đêm lạnh lẽo bao phủ quanh mình.
2 2. Giấc mơ không đàng hoàngSáng hôm sau Nó từ trên lầu bước xuống với gương mặt tươi tắn hơn moi ngày, đơn giản là vì đêm qua nó ngủ thật ngon giấc, có lẽ đó làm đêm an giấc nhất trong đời nó.
3 3. - Anh 2. . . . - Nó gọi với theo hắn rồi đặt ly sữa mới cầm lên chưa kịp uống xuống, vội vàng chào cha mẹ rồi chạy theo hắn. - Anh 2. . . . Đi chậm thôi.
4 - Chuyện gì? - Giọng hắn dịu lại, đè áp khó chịu trong lòng. - Anh cả chết rồi ạ. - Người thanh niên kia nhỏ giọng, cố không làm chấn động hắn. Theo hắn nhiều năm, anh thừa sức hiểu rõ người đàn ông này.
5 Hắn nhấn ga phóng thật nhanh trên đường, trong lòng toàn là hình ảnh của cô gái với dáng vẻ thất vọng và gương mặt buồn buồn đứng trong nắng vẫy tay tạm biệt.
6 3 ngày sau…. Đã 3 ngày, 3 ngày hắn không có về nhà, 3 ngày nó liên tiếp gặp ác mộng, điều đặc biệt là trong 3 đêm chỉ mơ thấy 1 người – là hắn, không phải mẹ, đó không phải giấc mơ bình thường.
7 Chương 7: Hồi tưởng kí ức. Lên đến phòng nó liền nhào 1 cái nằm lên giường khóc rống lên. Nước mắt từng giọt từng hàng theo má chảy xuống giàn giụa trên gương mặt bầu bĩnh thấm ướt gối.
8 4 năm sau…- Này…LÂM ÁNH NGUYỆT… - Người có thể lôi cả họ tên nó ra để gọi như vậy còn ai khác ngoài Hạ Băng Di chứ. Cái tên Hạ Băng Di này chính là bạn thân của nó.
9 Tối…Sân vườn nhà nó tấp nập người, ai ai cũng là nhân vật có tiếng trên thương trường. Từ trên lầu nhìn xuống sân vườn ngột ngạt không khí giả tạo, nó nhếch môi cười lạnh rồi bỏ vào phòng.
10 Theo mùi hương ra tới vườn, đánh mắt tìm xung quanh liền phát hiện ra nó đang đứng trước những bông hoa bồ công anh đang ngủ. Lẳng lặng bước tới, từ phía sau vòng tay lên ôm nó vào lòng, cúi đầu ngửi mùi thơm trên tóc nó, thật thoải mái.
11 Hắn điên cuồng chạy xe trên đường, bánh xe lăng thật nhanh, cảnh vật bên đường lướt qua cũng thật nhanh, tựa như chỉ là hư ảo. Hắn không tin nó thay đổi, cũng không tin nó đã quên lời hứa đó, chỉ hận chính bản thân mình trở về quá muộn…Nó đã không thể đợi hắn…Tại sao hắn lại không nghĩ tới sức chịu đựng của nó cũng có giới hạn? Hắn thật ngu ngốc.
12 Sáng hôm sau…Lại 1 ngày mới bắt đầu…Sau 1 đêm không ngon giấc…Nó mơ màng tỉnh dậy từ trong giấc mộng…hết sức biến thái…Đêm hôm qua…nó bị lời nói của Băng Di ám ảnh rồi…nó cứ suy nghĩ tới mấy lời nói vớ vẩn đó mà không ngủ được chút nào.
13 Sân thượng, nắng sáng, ấm áp…- Hộc hộc…Mệt…quá…- Nó chống tay lên lan can, thở phì phò. - Công nhận…vui…thật…- Băng Di khác gì nó đâu, chỉ khác nụ cười trên môi tươi tắn hơn nó 1 chút.
14 Trong phòng họp cấp cao của tập đoàn Vương Thị…- Cậu có nắm chắc đảm đương nổi hợp đồng này không? – 1 cổ đông phải nói là lão luyện của công ty không tin tưởng nói.
15 Nhận ra con đường thường ngày có vẻ càng lúc càng xa lạ, nó mở miệng:- 2 chở em đi đâu đấy. - Đi làm. – Hắn trả lời mà chỉ chú tâm về phía trước, không hề nhìn nó 1 lần.
16 - Thương em quá nhỉ? – Vừa bước ra khỏi phòng đã nghe thấy tiếng Chí Quân bên ngoài châm chọc. - Sao? Không được ghen à? – Hắn cười cười liếc xéo anh rồi bước lại ngồi xuống ghế.
17 - Giờ em muốn ăn gì? – Hắn vừa gài dây an toàn cho nó vừa hỏi. - Ơ…để em tự làm…- Nó ngại ngùng đẩy hắn ra, cố gắng gài dây an toàn 1 cách máy móc nhưng gài mãi cũng không xong.
18 1 lúc sau, 1 phục vụ nữ xuất hiện với ly kem và café trên tay. - Woa…- Nó hớn hở ra mặt vội chộp lấy ly kem, xúc 1 miếng to bỏ vào miệng. – Lạnh quá…- Với bộ mặt thỏa mãn nó ăn ngấu nghiến hết ly kem, chẳng bao lâu cái ly đã trở nên bóng loáng như ban đầu.
19 - Anh 2 anh 2, đi chậm thôi. – Nó bị hắn hung hăng kéo đi, lúc nãy bước hụt vài bước, xém chút nữa là dập mặt rồi, bực mình hét toáng lên. Vậy mà hắn không những đi chậm lại, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đến bến đậu xe bên kia đường, đem nó nhét vào xe rồi mình tự ngồi vào ghế lái, không nói không rằng, cũng không thèm gài dây an toàn, cứ thế phóng xe đi thẳng.
20 Mãi đến khi tiếng nấc của nó dần dần nhỏ lại nhỏ lại rồi tắt lặng đi, hắn mới từ từ đẩy nó ra, để lộ tấm áo trước ngực là 1 mảng nước lớn. - Khóc đã chưa? – Hắn cúi đầu lau lau khóe mi nó bằng 2 ngón cái, giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn nó nồng đậm yêu thương.