21 - Đại ca, có cần thiết phải đua ở đây không? Hay chúng ta ra ngoại thành đi. Dạo này công an làm ráo riết lắm… – Đứng ở bến xe buýt trước cổng bệnh viện Y học cổ truyền, một tên đàn em của Hưng lo lắng đề nghị.
22 Ngày hôm sau, ông bà Phương vội vàng bắt Lâm đưa Minh vào bệnh viện kiểm tra khi thấy anh kêu đau một bên mạng sườn. Cả hai ông bà chẳng còn tâm trí bắt con giải thích tại sao đi từ sáng tới tận đêm mới về, chỉ hỏi lý do tại sao bị thương.
23 Một đêm dài trôi qua. Đến sáng hôm sau, khi cả nhà bà Nguyệt dậy thì bếp vẫn lạnh tanh, điện chưa được bật lên như mọi ngày. Bà Nguyệt tưởng Linh ngủ quên nên vào gọi cô dậy thì không thấy cô ở trong đó nữa.
24 Trong suốt năm ngày tiếp theo, Cường gần như không rời khỏi cô một bước nào. Anh nấu cho cô ăn, làm việc ngay tại phòng ngủ của mình. Đến hôm thứ ba, anh còn lái xe đưa cô đi dạo trong thành phố một vòng.
25 “Anh thấy Đại nó đang hẹn hò với một cô gái khác nữa mà. Ở Cô Tô, hai người họ quấn quýt nhau lắm, đêm nào chẳng tách ra đi riêng. Nghe nói cô gái này viết văn, xinh và rất lãng mạn”.
26 Một ngày đầu năm mới, không khí Tết dường như vẫn còn đọng lại trên chồi non lộc biếc, đọng lại trong làn gió xuân ấm áp, trong không khí hanh hanh trong lành của vùng quê yên ả.
27 Khi cả hai về tới nhà, thím Mơ vẫn còn đang lúi húi ở ngoài sân giếng. Linh cất tiếng nói: - Chú ăn cơm luôn bên nhà thờ họ à thím? - Ừ. Mọi người tập trung ăn rồi chuyển đồ ra sân bãi luôn.
28 Bữa trưa nhanh chóng được dọn ra. Minh nhìn xuống mâm cơm thấy có hai bát gì như bột đỏ au, một bát sánh nước bốc khói nghi ngút, một bát thì khô cong.
29 Màn đêm đã buông xuống. Đêm xuân lành lạnh, sương đã giăng khắp miền quê. Trống hội đã ngừng để mọi người chìm vào giấc ngủ. Sân bãi ban ngày đông vui là thế, giờ cũng chỉ còn lác đác ít người.
30 Linh về nhà nhưng cũng không ngủ được ngay. Cô cứ trằn trọc khi nghĩ tới Minh. Không phải cô không hiểu tình cảm của Minh, nhưng bản thân cô vốn không thể tiếp nhận được nó.
31 Linh biết cuối cùng cô vẫn sẽ phải quay lại Hà Nội. Cô cũng như bao người, chẳng ở cả đời mà vẫn si mê như phải lòng thành phố ấy tự bao giờ. Cô yêu cái bụi bặm nhếch nhác của Hà Nội lúc chiều tà nơi những con thuyền chìm nổi trên một góc sông Hồng.
32 Ở Ẩm Thực Đạo Quán, không có nhiều người biết rằng, học trò cuối cùng mà ông Cương dạy dỗ chính là cô gái gần đây đã dọn tới ở nhờ trong Đạo Quán. Cô gái có nước da trắng hồng, lúc nào cũng bừng bừng sức sống, rất nhanh nhẹn khi các Đạo sư cần cô giúp đỡ.
33 Trước con mắt mở lớn của Tường Vi, hai người đàn ông đối diện cùng xoa xoa tay sau đó thò vào trong rổ lấy ra một khúc xương và bắt đầu… gặm. Đại cũng cầm lên một khúc xương, nhìn kỹ lại thì đúng là một khúc đuôi bò vô cùng ngon lành, anh cười và đưa nó cho Tường Vi:- Ăn đi em.
34 Đại vừa đi vừa suy nghĩ về Tường Vi. Không phải anh không nhận ra tình cảm của cô dành ình. Có lẽ ngay từ đầu, anh không nên đi quá xa với Tường Vi như thế này.
35 - Người đứng phía sau Ẩm Thực Đạo Quán đó chính là hai người đã từng đạt danh hiệu Vua Đầu Bếp hai mươi năm trước ư? – Đại ngẩng đầu nhìn người trợ lý, bản thân anh cảm thấy bất ngờ trước kết quả này.
36 Cường cau mày. Linh vẫn không có biểu hiện gì, nhưng hai bàn tay cô đã siết chặt lại và hơi run lên. Cô không ngốc tới nỗi không nhận ra giọng điệu chua chát trong câu nói đầy giễu cợt ấy.
37 Cường ngồi lặng yên sau bàn làm việc, hai tay đan vào nhau, đôi mắt sau chiếc kính cận càng lúc càng lạnh lẽo. Đã không dưới mười lần trong ngày hôm nay anh muốn nổi giận, nhưng sau đó đều kìm chế được.
38 Linh giật mình bởi tiếng bấm chuông inh ỏi. Cô chồm dậy, dụi dụi mắt và nhìn sang bên cạnh. Như Ý vẫn ngủ say sưa sau trận gắt ngủ ồn ào hết cả buổi trưa.
39 Đại đặt tập hồ sơ xuống bàn và lấy tay bóp bóp trán. Không hiểu sao từ lúc đi làm tới giờ anh không thể tập trung làm được việc gì, trong lòng cứ thấp thỏm bất an.
40 Đại thẫn thờ bước vào ngôi nhà đã cháy đen của mình, đến cả cửa cũng không còn nữa, mọi thứ tan hoang, chỉ còn lại màu tro tàn và mùi khét lẹt. Những rèm cửa, giá sách, giường chiếu, tủ,… tất cả đều cháy rụi.