81 Ánh mặt trời nhảy nhót trên rèm cửa màu xanh, le lói qua khung kính chiếu xuống sàn nhà. Căn phòng yên ắng, chỉ có tiếng ki đồng hồ tích tắc chạy. Linh trở mình một cái, khẽ mở mắt dậy, lại hơi nheo lại vì ánh sáng ban ngày.
82 Nhiều năm về sau, Đại vẫn bị ám ảnh bởi nụ cười của Cường khi hai người gặp nhau trong phòng bệnh này. Cường không còn giữ được những nét đẹp nam tính và khỏe mạnh như trước kia nữa, giờ đây anh hốc hác, nước da vàng như nghệ, gương mặt già nua hơn cái tuổi ba mươi lăm của mình rất nhiều.
83 Trong khu vực chăm sóc đặc biệt của bệnh viện có một vườn hoa rất lớn, giữa vườn là một đài phun nước. Nơi này dùng để bệnh nhân đi dạo, quanh đó có một vài ghế đá để ngồi nghỉ.
84 Đêm Noel, khi các cặp đôi nắm tay nhau, tình tứ sóng bước dưới ánh đèn đường sáng rực hay cùng đứng trước Thánh đường chờ đợi cất vang bài ca dâng Chúa thì tại hội trường lớn nhất của khách sạn Winter đang diễn ra đêm hội Noel của một trường mầm non.
85 Alex đang loay hoay tháo giày thì đột nhiên một ông già Noel xuất hiện trước mặt nó. Đó là một ông già Noel cao lớn, mặc một bộ đồ màu đỏ, đeo râu, đội mũ đỏ rũ xuống một bên vai.
86 Linh giật mình tỉnh giấc, định vùng dậy nhưng đột nhiên thấy ngực nằng nặng. Cô vén chăn cúi nhìn, một cánh tay đang vắt ngang trên ngực cô, còn cố ghì cô xuống.
87 Linh nhìn bầu trời ảm đạm, thê lương qua khung cửa kính của cửa hàng. Mấy ngày nay, trời liên tục mưa phùn, chỉ thỉnh thoảng mới tạnh ráo đôi chút khiến mùa đông càng thêm lạnh lẽo.
88 Hai tiếng sau, trong khi mọi người đang náo loạn lên vì việc Alex mất tích thì lúc này, trong một căn phòng trọ lụp xụp ở một vùng ngoại ô hẻo lánh, một người đàn ông đang điềm nhiên hút thuốc, thỉnh thoảng lại nhìn thằng nhóc trắng trẻo xinh xắn đang ngồi co ro ôm cái ba lô hình con gấu của nó ở một góc phòng, mắt trợn trừng nhìn hắn.
89 Cho đến nhiều năm sau, đại tá Việt vẫn nhớ rõ vụ bắt cóc ngày đó. Ngày ấy anh còn là một trung sĩ công an trẻ, chưa có gia đình, vì thế anh thường xuyên trực giúp các anh em khác khi họ bận việc.
90 Đúng như đội phá án nhanh dự đoán, địa chỉ nhà trọ của tên bắt cóc từ trong lời khai của Hà Phương chỉ cách địa điểm hắn bỏ lại chiếc taxi và người tài xế trong tình trạng hôn mê vài km.
91 Linh về tới Hà Nội, mệt nhoài nhưng cô không muốn ăn sáng theo lời dặn của Đại mà đi thẳng vào bệnh viện. Khi cô tới phòng bệnh của Cường thì gặp người quản lý đang ngồi ở hành lang.
92 Cùng buổi sáng ngày hôm ấy, vào khoảng chín giờ, tại bến xe thành phố Hà Giang, trong một quán phở bình dân có một người đàn ông chừng năm mươi tuổi đang ngồi chậm rãi đốt thuốc.
93 Đại vừa chậm rãi nhả khói thuốc vừa nghĩ tới những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua. Trước đây Đại đã có một thời gian bỏ thuốc lá, nhưng rồi những đêm dài chìn trong công việc đã kéo anh quay lại với nó.
94 “Anh ĐạiEm xin lỗi vì ra đi mà không báo trước cho anh một lời nào. Có lẽ đối mặt với anh thực sự là một điều vô cùng khó khăn với em lúc này, vì thế em phải đi đâu đó để bình tâm lại.
95 Linh bước vào phòng, cố tránh để không dẫm lên quần áo rơi lả tả đầy trên sàn, tới cạnh giường của Đại. Anh trùm chăn kín đầu, cô kéo ra, sờ một tay lên trán anh, thấy anh hoàn toàn không giống đang bị ốm thì càng nổi điên lên.
96 - A, papa đi công tác về rồi – Alex chạy ra mở cửa sau đó hét lên vui vẻ. Đại cúi đầu, vươn tay xoa lên mái tóc tơ của thằng nhóc, mỉm cười hỏi:- Hai chị em ở nhà ngoan chứ? Có nhớ bố không?- Con nhớ bố nhất – Alex gật đầu cười toe toét, sau đó nó khệ nệ kéo lê cái vali của Đại vào nhà.
97 Linh hướng nhìn di ảnh người chồng cũ, lặng lẽ vái ba vái rồi cắm hương lên bàn thờ. Xong đâu đấy cô mới quay về bàn uống nước, nơi cả bà Phượng, Đại và Alex đang ngồi.