41 - Anh vừa nói cái gì? – Tiếng quát lạnh lẽo của Linh làm cả Đại và Lâm đều ngẩn ra, không nghĩ cô lại phản ứng mạnh mẽ với tin tức không mấy liên quan tới mình như thế.
42 Sức khỏe của bà Nguyệt và ông Phương đều tốt lên trông thấy khi đứa cháu gái đáng yêu lại về sống trong ngôi nhà của ông bà. Mâu thuẫn giữa ông Phương và Đại cũng đã được quên đi.
43 Đại gật đầu mỉm cười cảm ơn người phục vụ vừa lịch sự mở cửa ình, sau đó đưa mắt tìm kiếm một vòng. Quán cà phê Lily có một không gian rất đẹp nhìn ra hồ Tây.
44 Cường đặt tờ báo lên bàn khi thấy Linh đi ra từ thang máy. Dù có nằm mơ thì đám nhân viên lễ tân cũng không giám nghĩ vị giám đốc trẻ tuổi yêu công việc như mạng sống này lại có lúc ngồi thảnh thơi đọc báo và đợi người khác.
45 Bà Nguyệt bị tai biến mạch máu não, nhờ có sự nhanh trí của Đại, được sơ cứu kịp thời nên thoát khỏi cái chết, nhưng sẽ phải nằm liệt một chỗ, có thể là cả đời.
46 Ngay bữa trưa ngày hôm sau, Cường cùng với trợ lý của mình tới nhà Linh. Cô xin nghỉ buổi sáng mà không nói rõ lý do nên anh lo cô bị ốm. Khi thấy Linh đang ngồi ở ghế salon, Như Ý ngồi chơi ở bên cạnh, Cường thấy nhẹ cả người.
47 Đại duỗi thẳng hai tay, hít vào mấy hơi thật sâu cho tan bớt những mệt mỏi rồi nhìn đồng hồ đặt trên bàn. Đã gần tám giờ tối. Bình thường thì anh sẽ còn làm tới khuya mới về, nhưng hôm nay anh phải về sớm để đưa Như Ý về lại chỗ Linh.
48 Trong một căn phòng rộng, đèn sáng mờ mờ. Ở giữa có kê một bộ bàn ghế đắt tiền nhìn thẳng lên một sân khấu. Trên chiếc ghế bành rộng có hai người ngồi.
49 Linh nghe tin Đại phá sản cũng là chuyện của hai tuần sau đó! Những cơn mưa rả rích đầu mùa đã giữ chân hai dì cháu ở quê suốt hai tuần liền. Mưa nhiều đến nỗi thím Mơ phải than vãn: năm nay không biết có úng lụt gì hay không đây? Trong hai tuần này, Đại chỉ gọi điện cho Linh đúng ba lần, mỗi lần không quá một phút, chỉ để đảm bảo là Như Ý vẫn khỏe.
50 Khi Linh quay lại khu chung cư thì trời bắt đầu đổ mưa. Những cơn mưa đầu mùa không bao giờ báo trước khi nào sẽ tạnh. Có khi mưa đấy rồi lại tạnh ngay đấy, cũng có khi mưa dầm mưa dề hết ngày tới đêm.
51 - Két… - Này cô, cẩn thận. - Á… Liên tiếp những tiếng phanh xe, tiếng một người đàn ông, rồi sau đó là tiếng kêu hoảng hốt của một cô gái trên con phố sầm uất.
52 - Cú phanh xe đẹp đó. Đàn bà khi ghen đôi khi cũng hay thật. Phong dựa lưng vào ghế một cách thoải mái, ánh mắt không rời cô gái đang chậm rãi châm thuốc lá ở đối diện.
53 Phía sau khu nấu ăn cao cấp nhất của khách sạn có một sân thượng nhỏ, là nơi nhân viên thường ra hóng gió sau mỗi ca làm mệt mỏi. Có một bộ bàn ghế mây được đặt dưới một cái ô lớn ở ngoài sân, bên cạnh những chậu hoa cẩm tú cầu.
54 Linh vẫn cặm cụi bên bệ bếp, dù nó đã sáng bóng lên nhưng chiếc khăn trong tay cô vẫn tiếp tục miết lên những viên gạch hoa màu trắng. Đôi mắt cô nhìn xuống, nhưng không giống như đang tập trung tập trung.
55 Cường mở cửa văn phòng, uể oải bước vào. Lần đầu tiên từ ngày tiếp nhận vị trí này, hôm nay anh tới nhà hàng muộn đến như thế. Đã gần trưa, nhân viên ở các bộ phận đều bận bịu với công việc của mình nên chẳng ai có thời gian dừng lại để nhìn theo bóng dáng xiêu vẹo cùng với bộ mặt sưng vù của anh.
56 Phản ứng của những người trong gia đình ông Phương về chuyện của Đại và Linh không khác nhau là mấy. Mọi người đều đồng tình một cách vui vẻ, nhất là khi Đại nói rằng sẽ sớm tiến đến hôn nhân với Linh.
57 Ánh sáng le lói chiếu qua khung cửa kính, len qua những khe hở trên rèm cửa, chiếu lên gian phòng sang trọng. Dưới sàn nhà lăn lóc vỏ bia và quần áo. Trên giường, một người cởi trần quấn chăn đang nằm sấp mặt xuống đệm mà ngủ.
58 Lâm đứng tần ngần trước cổng công ty nhạc Khóa Son một hồi lâu, vẫn rất đấu tranh tư tưởng không biết có nên bước vào hay cứ đứng ở đây đợi Trang ra ngoài.
59 - Vậy ra đây là lý do khiến em bỏ Winter sao?Phong cau mày đưa mắt nhìn quanh quán ăn nhỏ, chưa từng nghĩ rằng một vầng hào quang chói lọi như Linh sẽ rời bỏ lâu đài lộng lẫy Winter mà chấp nhận một nơi lụp xụp đáng thương thế này.
60 - Cô ta là con gái người tình của mẹ anh đó. Anh nghĩ khi biết tin đó, cô ta còn ở bên anh sao?Cường như không còn nghe thấy lời của Hằng nữa, càng không muốn bắt bẻ thực hư trong lời nói của cô ta.