21 Nếu tính ở hiện đại thì độ xa hoa của xe ngựa Đỗ tam hoàng tử phải ngang ngửa một chiếc Rolls-Royce!Trong xe ngựa, chỗ nào cũng đính tơ vàng bạc, trên ghế ngồi là một tấm đệm lông cừu mềm mại, Đỗ Cảnh đang nằm nghiêng trên cái đệm kia, một thân cẩm bào lục sắc, tóc dài tùy ý búi lại thành một búi bằng trâm ngọc lục bảo, vài sợi tùy tiện thả xuống ngang cổ, ẩn hiện trong cẩm bào có thể thấy xương quai xanh trắng nõn tinh xảo.
22 Tin thái tử thi đấu cùng Phò mã trong khoảnh khắc truyền khắp trường đua cho nên tất cả hoàng thân quốc thích đều tụ lại giữa sân trông đợi chứng kiến trường hợp hiếm thấy này.
23 Thời gian đảo mắt đã qua một tháng, trận đấu kỵ xạ của hoàng thất mỗi năm một lần từ từ tới gần. Lâm San mỗi ngày đều đi luyện tập, tuy rằng Vô Ảnh vẫn giống như trước không để nàng cưỡi nhưng ít nhất sẽ không lỗ mãng hất nàng đi, phỏng chừng ngựa với người cũng trơ lỳ giống nhau, đá một người nhiều lần lắm cũng không sao.
24 Tuyệt kỹ bắn cung của Lâm San là nhờ trước đây luyện ở nhà bà nội ở nông thôn, khi đó cùng một đám trẻ đi bắn chim sẻ, chỉ cần có cung, nàng tuyệt đối là bách phát bách trúng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
25 "Lúc nãy ta thực không sai, ta đã nhắc nhở ngươi, chính là ngươi không tin, cho nên nói làm người không thể đa nghi. . . " Lâm San liên miên cằn nhằn một hơi bỗng phát hiện Đỗ Hạo tựa hồ có điểm không ổn, cắn răng, biểu tình rất thống khổ.
26 Lâm San choáng váng, sốt cao không lùi, hôn mê suốt một ngày một đêm mới từ Quỷ Môn Quan trở về, lúc tỉnh lại đã thấy mình nằm trong tướng phủ, Tô Hoàn - mẫu thân của Tống Lạc cùng Tiểu Lục đang ngồi bên giường chăm sóc nàng, Tô Hoàn khóc đỏ cả mắt, Tiểu Lục một bên cũng không tốt hơn, hai mắt lồi ra như cá vàng.
27 Lâm San cơ hồ mang theo tâm sự đầy bụng đi tiếp thánh chỉ, kết quả lại hoàn toàn ngoài dự đoán mọi người. Thánh chỉ này cư nhiên là ngợi khen nàng, ngoại trừ ngợi khen nàng có công cứu thái tử, còn tuyên bố nàng là quán quân của trận đấu tìm bảo vật của hoàng thất mà trọng thưởng.
28 Từ sau trận đấu tìm bảo vật, danh vọng của Lâm San trong cung không gì sánh nổi, chỗ nào cũng có đại quan quý nhân tiến đến nịnh bợ nàng, cuối cùng cũng an ủi tâm tư bị khối thiên thạch tàn phá được một chút.
29 Dương Ngọc Nhi kia tuy ngày thường hay dụ hoặc nhưng cũng thật sự có tài nhảy múa. Từ khi vào cung đến nay, Lâm San đã thật lâu không chứng kiến hoạt động giải trí như vậy, mắt nhìn không rời, hoàn toàn bỏ qua Đỗ Minh Nguyệt.
30 Người bắt Lâm San họ Hạ, ở nhà đứng hàng thứ ba, người giang hồ gọi là Hạ Lão Tam. Hạ Lão Tam này trời sinh thần lực, từ nhỏ lại được cao nhân chỉ điểm, công phu vô cùng thâm hậu.
31 Đều nói đằng sau sự thành công của nam nhân không thể thiếu nữ nhân, kỳ thật đằng sau sự thành công của một sơn trại cũng không thể thiếu nữ nhân, đặc biệt là một nữ nhân bộ dạng không tệ lắm.
32 Liên Phong liếc mắt một cái lập tức nhận ra Lâm San. Từ khi nhận lệnh xuất quân tiêu diệt sơn tặc đến nay đã gần một tháng, người mình ngày đêm tưởng nhớ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt như kỳ tích, một thân nữ trang bình thường so với nam trang còn có vẻ xinh đẹp hơn rất nhiều, đôi mắt sáng ngời trong ánh tịch dương, nhìn qua thật động lòng người.
33 Vì Liên Phong kiên trì nên Vương Hắc Hổ đành nhượng bộ để Liên Phong đưa Lâm San cùng lên núi. Thế nhưng việc này lại làm cho thuộc hạ của Liên Phong là Dương Tín rất lo lắng.
34 Liên Phong không ngờ Lâm San lại chủ động hôn mình, một lát kinh ngạc qua đi, cảm xúc đè nén lâu ngày trong lòng rốt cục bạo phát, hắn làm một động tác khiến Lâm San cũng thật bất ngờ, một bàn tay vòng qua giữ thắt lưng nàng còn tay kia thì nâng cổ nàng lên.
35 Chuyện Liên Phong xuất quân tiêu diệt sơn tặc lần này có ý nghĩa không nhỏ. Kinh thành từ xưa đều là trung tâm chính trị, kinh tế và văn hóa của cả nước mà Ô Long Sơn phụ cận đúng là nằm trên tuyến đường thông đi khắp nơi, vị trí này đối với sự phát triển của cả quốc gia có ý nghĩa thật không tầm thường.
36 Hành động hắt phân này của Lâm San thật kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, vừa hắt ra đã làm Ô Nguyệt thất nữ tặc không ai bì nổi đều hóa đá, sau một lát, từ trên núi Ô Long vang lên một loạt tiếng thét chói tai làm vô số loài chim hoảng sợ vỗ cánh bay đi mất.
37 Liên Phong đang bị bài ca ma quỷ đắc ý của Lâm San tra tấn bỗng phát hiện nàng không hát nữa. Không khỏi kỳ quái, nghiêng tai nghe ngóng một lát, vẫn không nghe nửa phần động tĩnh như trước, trong lòng lo lắng.
38 Kỳ thật Lâm San cũng biết Liên Phong nhất định có mối liên hệ nào đó với Đỗ Hạo, hơn nữa chuyện này còn thực cẩu huyết nhưng nàng thật không ngờ lại có thể cẩu huyết đến vậy, nhất thời có chút vô năng.
39 Có câu "Trá tử hồi sinh", Lâm San không ngờ có một ngày mình sẽ dùng đến. Liên Phong nói đúng, biện pháp tốt nhất có thể khiến mình sống quang minh chính đại trên đời này chỉ có làm Tống Lạc hoàn toàn tiêu thất nhưng làm thế nào mới có thể lừa tất cả mọi người nghĩ Tống Lạc đã chết mới là nan giải nhất.
40 Lâm San bị một trận khóc lóc tê tâm liệt phế đánh thức, giống như có người đè trên ngực nàng, âm thanh như giết heo kia lại cất lên: "Công tử, ngươi không thể chết! Công tử, đừng bỏ nô tỳ lại một mình!"Đây không phải một đoạn trích xuyên không kinh điển sao? Chẳng lẽ lại là mình? Không không không, thanh âm này nghe thật quen tai? Vừa xấu xa lại đáng khinh, hình như là.