41 “Muội muội đã nói thế thì tỷ đây cũng không tiện nói nhiều, Tuyết Mai phạm sai lầm, bị phạt là không sai, mọi chuyện… đều theo ý muội!” Lùi một bước trời cao biển rộng, nếu hiện tại nàng tiếp tục dây dưa với Tiết Phong Lan vì Tuyết Mai thì đồn ra ngoài, người bị ảnh hưởng nhất không ai khác chính là nàng, dung túng nha hoàn, bao che khuyết điểm, người khác sẽ nghĩ gì về nàng? Huống hồ nàng cũng không thể vì một Tuyết Mai mà công khai chống đối với Tiết Phong Lan, mất Tuyết Mai này thì nàng vẫn có một Tuyết Mai khác thế nhưng đại cuộc thì chỉ có một, Tuyết Mai vẫn còn giá trị lợi dụng nàng tất nhiên sẽ không để nàng ta chết, trước mặt nàng, nàng cho Tiết Phong Lan mười lá gan thì nàng ta cũng không dám giết Tuyết Mai.
42 Cuối đông, khí lạnh tan dần, tuyết cũng bắt đầu ngừng rơi, bầu trời trở nên trong lành mát mẻ, thổi đi cái băng giá lạnh lẽo của mùa đông, chuẩn bị đón chào cái nắng chan hòa của mùa xuân đang đến.
43 Từ đường là nơi linh thiêng, nơi để thờ cúng tổ tiên cùng các vị thần, thường ngày tuy ít người có lui tới nhưng đều được quét tước cẩn thận, hôm nay không phải dịp lễ gì nhưng trong từ đường, trên dưới Thượng thư phủ đều tập trung về nơi này.
44 Lưu ma ma vừa dứt lời, ánh mắt mọi người lập tức rơi vào người Tiết Phong Lan. Ân oán giữa Thượng thư phu nhân cùng Phương Lam, người người trên dưới Tiết phủ đều rõ ràng, năm đó Thượng thư phu nhân hoài thai Tam thiếu gia, Phương Lam đã vào phủ làm nha hoàn, sau khi Thượng thư phu nhân bất cẩn sảy thai, Tiết lão thái thái thuận nước đẩy thuyền, đưa Phương Lam lên làm di nương, nhờ vậy nàng ta mới được một bước lên trời.
45 “Ngươi còn gì để nói?!” Ánh mắt Tiết lão thái thái sắc bén đến kinh người, trong lòng sớm đã nhận định Tiết Phong Lan là kẻ khiến cháu trai bảo bối của nàng bị thương, nhưng nàng ta lại một mực phủ nhận, hiện tại không chỉ có một nhân chứng là Lưu ma ma, mà còn có nha hoàn Tiểu Ngọc, mặc dù Xuân Cầm cũng ở nơi đó nhưng lòng nàng không mấy tin tưởng.
46 Từ đường, kể từ sau khi Tiết Phong Lan và Tiết Liên Kiều rời đi, căn phòng liền rơi vào một mảnh trầm tĩnh, bầu không khí nặng nề khiến mọi người hít thở không thông.
47 Vân Vụ Hiên.
Tiểu hài tử ngồi trên ghế, một tay bốc một quả nho cho vào miệng, tay còn lại cầm một quyển sách, ánh mắt hắn chăm chú nhìn quyển sách, không lâu sau lại bật cười ha ha, tình huống cứ lặp đi lặp lại.
48 Năm mới đến, kinh thành nhộn nhịp hẳn lên, đèn lồng treo đầy đường, trên phố người đông như hội, khác với mọi ngày, hôm nay gian hàng nào gian hàng nấy đều chật kín người, không ít gia nhân cùng chủ tử đi dạo, không ít người đi mua y phục mới, nói tóm lại là vô cùng náo nhiệt.
49 Mày như họa, đen như mực, lông mi mỏng manh nhẹ như liễu diệp vẽ nên một đôi mắt sâu tựa giếng cổ không đáy, một mảnh trầm tĩnh, rung động lòng người.
50 Lời vừa nói ra, mọi người không khỏi kinh ngạc, đây là chung đồ bổ Thượng thư phu nhân hầm cho Tiết Phong Lan, ngay cả Tiết Phong Linh cũng không có phần vậy mà.