121 Ngọc Bích quỳ trên mặt đất vẫn còn run rẩy, nàng ta biết hôm nay bản thân không sống được. Nếu thật sự nói ra chân tướng, như vậy người nhà của nàng ta cũng sẽ gặp tai ương.
122 Cuối cùng Tiết Nhã vẫn đáp ứng, nàng ta ăn thuốc giải Thi Vận đưa, rốt cuộc trên người không cứng ngắc nữa, cảm giác đau đớn cũng dần dần biến mất. Đang lúc nàng ta muốn đổi ý, lại nghe được Tần Thư Dao cười lạnh một tiếng.
123 Tin tức Mộ Thiếu Dục đi Nam Tĩnh đánh trận, không nhiều người trong triều biết đến. Nhưng mà thời gian xuất chinh cũng định vào ngày hai mươi tháng tư, hiện tại cách thời gian xuất chinh không đến mười ngày, Tần Thư Dao lại còn chưa ngả bài với Tần Lương.
124 Nội dung thánh chỉ của hoàng thượng, không phải để Tần Thư Dao cùng đi theo xuất chinh. Mà là đi Giang Nam dạo chơi với Mộ Thiếu Dục. Dù sao chuyện xuất chinh đánh Nam Tĩnh vẫn chưa công khai, hơn nữa hoàng thượng cũng không muốn bứt dây động rừng, cũng sợ chỗ Nam Tĩnh chưa thật sự bùng nổ nội chiến.
125 Có lẽ là do quá mệt, đêm đó Tần Thư Dao không gặp ác mộng. Chỉ là bên ngoài tranh cãi rất ầm ĩ, nàng mệt mỏi mở mắt, nhưng mở thế nào cũng không mở ra đượcDường như nàng nghe thấy tiếng hơi thở nam tử truyền đến, chỉ là nàng quá mệt, chỉ cho rằng bản thân nằm mơ.
126 "Không có gì, chỉ là nhìn dáng vẻ ngài ngủ rất đẹp mắt!" Tần Thư Dao trả lời rất trực tiếp, bởi vì nàng biết một đôi mắt như ngọc kia của Mộ Thiếu Dục có thể thấy rõ lòng người.
127 Những cô nương chưa lấy chồng này nếu gặp được nam tử ngưỡng mộ trong lòng, sẽ hái một đóa hoa đưa đến trong tay nam tử đó. Nếu nam tử đó cũng có ý với cô nương kia, sẽ tới cửa cầu hôn.
128 Tần Thư Dao chỉ cảm thấy đau đầu một trận, cả người mệt mỏi, nàng nỗ lực mở mắt ra, lại phát hiện nàng đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Lúc này nàng vẫn cả người không có chút sức lực nào như trước, nàng phát hiện hai tay hai chân của mình đều bị trói, ngay cả miệng cũng bị nhét vải rách.
129 Tần Thư Dao chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, đợi sau khi bản thân phục hồi tinh thần lại, bọn họ đã đến một ngôi miếu đổ nát. Thân thể của nàng vẫn còn bị trói dây thừng như trước, mà người nọ tùy ý ngồi trên đất nghỉ ngơiNàng không biết người kia là ai, vì sao hắn lại bắt nàng.
130 Mộ Thiếu Dục tiếp nhận bình nhỏ, cũng đổ từ bên trong ra một viên thuốc nhỏ. "Đây là cái gì?"Mặc Kiếm đứng ở bên cạnh Mộ Thiếu Dục, cau mày vẻ mặt lo lắng.
131 Tần Thư Dao nhìn thấy vẻ tươi cười này của Mộ Thiếu Dục, trong lòng càng thêm đau lòng. Nàng là người rất sợ chết, kiếp này lại còn có người dùng mạng tới cứu nàng.
132 Vốn Mộ Thiếu Dục cho rằng Tần Thư Dao sẽ giống như Trịnh Anh Anh, gặp phải loại chuyện này, phản ứng thứ nhất chính là khóc sướt mướt, tiếp đó sau khi nhìn thấy bản thân hắn, sẽ kể ra bản thân nàng có bao nhiêu sợ hãi, lại lo lắng cỡ nàoNhưng mà Tần Thư Dao vẫn giống như thường ngày, không phản ứng giống mọi người, không chỉ có không khóc, thậm chí không hỏi một tiếng.
133 Bạch Thiển cười khẽ chớp chớp mắt, đi đến trước mặt Mộ Thiếu Dục, không hề cố kỵ lôi kéo cánh tay Mộ Thiếu Dục, cười nói: "Ngươi gọi ta Thiển Thiển là được.
134 Mộ Thiếu Dục vẫn không cự tuyệt Bạch Tu Sinh nhiệt tình mời, ở lại trong tộc. Ban đêm, một mình Bạch Thiển trốn ở trong phòng, nàng vụng trộm khóc thật lâu, trong tộc cũng có không ít thanh niên trẻ tuổi, cường tráng to lớn.
135 Vạn Trùng độc là từ mấy trăm con độc trùng, lấy chất độc trên thân con rắn độc nghiên cứu chế tạo thành độc thuốc độc. Loại độc này không nhiều lắm, dù sao quá trình chế độc này rất khó khăn và nguy hiểm.
136 Đêm yên tĩnh, Tần Thư Dao đạp lên đường đá, từng bước một đi về hướng phát ra tiếng sáo. Lúc này nàng ý thức mơ hồ, hai tròng mắt tuy trợn to, nhưng lại giống như ở bên trong giấc ngủ.
137 "Không hái được Thiên Tằm Hồng Đậu, ta không đi!"Trong lòng Tần Thư Dao không nguyện ý thừa nhận, thế nhưng vẫn kiên trì không chịu đi. Đám người Tuyết Ảnh là Mộ Thành Hi phái tới bảo vệ Tần Thư Dao, mà Tĩnh Nguyệt là thị nữ bên cạnh Tần Thư Dao, trung thành và tận tâm nhất, cho nên Tần Thư Dao không đi, bọn họ cũng không điMộ Thiếu Dục thấy Tần Thư Dao kiên trì như vậy, hơi nhíu mày, sau đó lấy một bình thuốc nhỏ từ trong ống tay áo ra, đặt ở trên bàn: "Thuốc này ăn vào có thể chống được độc nhẹ, chỉ là cái này cũng chỉ có thể làm tác dụng ngăn ngừa, hơn nữa nếu đối phương dùng độc quá độc, cái này hoàn toàn không có tác dụng gì!"Không phải hắn nói khoa trương, những mà tình thế hiện tại có chút khẩn trương.
138 Sơn động thật yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió bên ngoài, ngay cả tiếng hít thở lẫn trong đó cũng có thể nghe được. Ngọn lửa chiếu lên làm gò má của Tần Thư Dao đỏ bừng như thạch lựu, nàng lẳng lặng nhìn Mộ Thiếu Dục, cảm giác được ôn nhu của hắn, làm cho trong lòng nàng nhộn nhạo, nhưng lại muốn gắng hết sức khắc chếNam nhân này nàng không thể yêu, cũng yêu không nổi!Đợi sau khi Mộ Thiếu Dục giúp đắp thảo dược cho nàng xong, lại nhẹ nhàng mang giày thêu vào giúp nàng.
139 Quả thật Tĩnh Nguyệt rất muốn gật đầu, nhưng sợ bị Tuyết Ảnh đánh. Hơn nữa nàng cũng biết, Tần Thư Dao đã quyết định, mặc kệ như thế nào cũng sẽ không thay đổi.
140 "Thiển Nhi, chỉ cần con gả cho Liêu Phong. Như vậy con muốn cái gì, phụ thân đều đáp ứng con!" Bạch Tu Sinh chỉ vào Mộ Thiếu Dục một bên nói: "Hắn là tam hoàng tử Đại Minh triều, tới nơi này không phải vì tìm kiếm thuốc giải gì đó, mà là muốn một lướt bắt hết Nam Tĩnh chúng ta!"Bạch Thiển hoảng sợ nhìn bọn họ, nàng thật sự không ngờ người mình yêu thích, lại muốn tấn công quê hương xinh đẹp của nàng.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 161