21 “Không vội không vội, sẽ không nhanh như vậy, chúng ta còn phải chờ thêm mấy ngày nữa. ” Vân Tử Mạn thấy biểu tình hưng phấn trên mặt nàng, nhịn không được cũng nở nụ cười.
22 “Mấy ngày trước Vãn Nhi cùng Hồng Thược đi ra phố mua vài phương thuốc, trở về cố gắng vài ngày, tàn nhan trên mặt thật đúng là bị ta thanh lý sạch sẽ.
23 “Bộ dáng nàng thế nào lại đột nhiên thay đổi như thế?” Tuy rằng là đang giả bộ trấn định, nhưng đầu lưỡi của Thượng Quan Nghê Diệu nói chuyện thiếu chút nữa đều bị uốn cong, nàng thế nào cũng không ngờ kẻ quái dị kia lại có thể đột nhiên trở thành xinh đẹp.
24 “Do phủ đã đến cửa cầu hôn, chuyện hôn sự này lại liên quan đến giao tình giữa lão gia cùng người phản bội, nếu thực cứ từ chối Do gia như vậy, tỷ tỷ có phải cố ý khiến cho lão gia mất hết mặt mũi hay sao, nếu thực là như vậy, ngày sau trong lòng lão gia chẳng phải là sẽ mất đi cái gọi là tình thân với các người sao.
25 Vào hoàng cung, từ hướng đi đến Từ Ninh Cung, chỉ thấy cung điện nguy nga hùng vĩ, mái hiên đỏ thẩm man man lởn vởn, tường cột đều được điêu khắc cực tinh mỹ, khung cảnh hoàng cung, chỉ có thể nói là thanh lệ hàm súc, tôn quý đường hoàng.
26 “Ngươi nói là một mặt tàn nhan kia là bị ngươi tự mình chữa trị?” Thái hậu nương nương bĩu môi, không tin lắc đầu cười trộm :”Nha đầu, khi nào thì học được ăn nói ba hoa rồi? Ngay cả thái y trong cung cũng không trị hết mặt của ngươi, ngươi lại có thể tự mình trị hết? Mau nói thật cho ai gia biết, ngươi rốt cuộc là gặp được cao nhân gì rồi?”“Thái hậu nương nương nếu là không tin lời nói của Vãn Nhi, cũng có thể hỏi nương ta nha, ngài cũng biết nương ta cho tới bây giờ đều sẽ không nói dối.
27 Nghe vậy, Thượng Quan Khinh Vãn ngầm liếc mắt cùng Vân Tử Mạn, làm cho nương có thể biết, bây giờ đến phiên nàng ta xuất trướng, nhập vai quá sâu, thiếu chút nữa đã quên mất chính sự.
28 Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, bước sen của Thượng Quan Khinh Vãn đã đi tới trước mặt hắn, chỉ thấy nữ tử kia nhẹ nhàng cười, mắt khẽ buông xuống, giống như cánh hoa đen tối nở rộ, giọng nói mềm nhẹ tựa như trân châu theo từ trong miệng nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng thoát ra :”Thỉnh an nhị hoàng tử, dân nữ trước hết lui xuống.
29 Dưới ánh mặt trời màu vàng, một nữ tử quần áo trắng thuần, trên tay cầm một đoá hoa quỳnh tươi mát xinh đẹp, linh lung lay động, thắt lưng không đầy một nắm tay, mày nhu như liễu, mỹ thái giống như phi yến đón gió.
30 Ở thế giới kia, nàng vĩnh viễn sẽ không được gặp lại bà ngoại, có lẽ nàng đúng là được lão thiên thương hại, mới có thể để cho nàng đến nơi này, lại được nhìn thấy khuôn mặt từ ái kia của bà ngoại.
31 “Tam đệ, ngươi thế nào lại ở chỗ này? Không phải đã nói là cùng đi gặp hoàng nãi nãi sao?” Tiếng nói trầm thấp của Nam Cung Nguyên Liệt từ phía sau truyền đến, bây giờ đối mặt với Thượng Quan Khinh Vãn vừa mới giải trừ hôn ước, thần thái còn có chút mất tự nhiên.
32 Sắc mặt Thượng Quan Khinh Vãn bình tĩnh như nước, ánh mắt trong suốt như nước ngưng trọng chống lại mắt ưng của nam tử, đáy mắt không một tia khiếp sợ, tiếng nói ôn nhu theo thời gian chậm rãi phát ra :”Dân nữ quả thật không rõ ý của đạo lý nhị hoàng tử đang nói! Thỉnh nhị hoàng tử chỉ ra rõ ràng a…”“Ngươi… Có vài lời bản vương khinh thường nói ra, vả lại… Nói ra cũng chỉ làm ặt mũi Thượng Quan đại tiểu thư thêm khó coi mà thôi, cần gì phải tự mình rước lấy nhục chứ?” Sắc mặt Nam Cung Nguyên Liệt một mảnh âm trầm, không hiểu, hắn cũng không biết vì sao, tâm tình hôm nay ban đầu còn thật tốt nhưng sau khi nhìn thấy Thượng Quan Khinh Vãn, liền trở nên phiền chán cùng bất an.
33 “Ai nha! Hoàng nãi nãi… Thác nhi không muốn lại cùng ngài nói chuyện không liên quan nữa, nhưng mà… Nhị công tử Do gia kia, nhân phẩm thật không ra gì cả, nói thế nào… Cũng không nên để Thượng Quan đại tiểu thư gả qua.
34 “Khinh Vãn đa tạ Thái hậu nương nương! Ta biết Thái hậu nương nương là tốt nhất, ngài là lão nhân gia tốt nhất trên đời a…” Đôi mắt của Thượng Quan Khinh Vãn nhất thời sáng lên, khoé môi gợi lên một nụ cười thật tươi, lại giống như đứa trẻ nhỏ không biết thế sự, thành thật đáng yêu.
35 Theo đầu ngón tay nhấc lên, giai điệu thanh thuý trong không khí dần dần cất lên, một khúc dạo đầu nho nhỏ, lại giống như một trận gió nhẹ xa xôi kéo tới.
36 Lúc ra khỏi Từ ninh cung, thời gian đã không còn sớm nữa, Thái hậu nương nương đối với mẹ con Thượng Quan Khinh Vãn rất yêu thích, cố ý lệnh cho Nam Cug Nguyên Liệt tự mình đưa mẹ con các nàng đến cửa cung.
37 Đêm Trung thu đoàn viên mỗi năm một lần, mọi người trong Thừa tướng phủ đều thưởng hoa dùng bánh trung thu dưới trăng, mặc dù sống dưới một mái hiên, nhưng bốn thê thiếp của Thượng Quan Gìa cũng rất hiếm khi chạm mặt nhau, mỗi người đều ở bên trong các uyển của riêng mình, không can thiệp chuyện của nhau.
38 “Đại tỷ muốn xuất giá sao? Hôn kỳ cùng nhị hoàng tử đã đến?” Thượng Quan Ngọc Diệp tò mò hỏi, hắn cũng đã rời nhà hơn nửa rồi, hôm nay mới vừa trở về nhà, hắn căn bản cũng không biết gần đây xảy ra chuyện gì.
39
40 “Nhà chúng ta không thiếu tiền, ngươi nên thành thật một chút ở trong nhà đi! Đừng làm cho lão phu thêm phiền lòng nữa…” Thượng Quan Gìa nhíu nhíu đầu mày, một mặt đều không thoải mái, đêm đoàn viên hôm nay trừ bỏ niềm vui khi gặp lại được nhi tử đã lâu ngày không thấy ra, hình như cũng không còn chuyện gì đáng giá làm cho hắn cao hứng nữa.