41 Ngồi trước tấm gương đồng, được ả a hoàn trang điểm lại nhan sắc, Bội Bội nhìn mình trong gương, nhủ thầm:- Chẳng lẽ một tiểu thư của huyện Thành Chương lại trở thành kỹ nữ của Di Hoa lầu sao.
42 Bội Bội ngồi trên tràng kỷ trong khi Thiếu Hoa ngồi vắt chân chữ ngũ. Ra vẻ với bộ mặt đăm đăm, như tức giận điều gì đó. Đối diện với chàng là Tào Thị và Lão Tam, Lão Tứ.
43 Thiếu Hoa thả bước chầm chậm tiến đến trước cửa toà đại đường chính sảnh Huyền Không Tịnh Thất. Trong toà đại đường chính sảnh huyền không tịnh thất, Huyền không chân tử ngồi trên bồ đoàn.
44 Vô vi tiên tử Hà Mẫn Trinh chẳng khác nào tiên nữ trong bộ bạch y trắng toát lướt vào. Dung diện nào vẫn được che bằng tấm mạng bằng lụa trắng. Nàng lướt tới trước mặt Huyền không chân tử nhìn lão từ tốn nói Lão đạo sĩ không được hại Hoàng Thiếu Hoa Huyền không chân tử nhìn nàng hỏi:Bần đạo muốn biết cô nương là ai.
45 Mẫn Trinh đưa Thiếu Hoa đến trước một ngọn giả sơn mang dáng dấp một con rồng khổng lồ. Ngay phía trước toà giả sơn đó là một trụ đá, trên có hình búp sen.
46 Cỗ xe độc mã dừng trước cửa Vạn Hương lầu khi bóng nhật quang chìm hẳn xuống, nhường không gian lại cho bóng tối. Vô Vi tiên tử Hà Mẫn Trinh nói với Thiếu Hoa:- ?ây là nhà của công tử à ?Thiếu Hoa lắc đầu:- Không, tại hạ làm gì có được một cơ ngơi như thế này !- Vậy sao công tử lại dừng ngựa trước tòa lầu này ?- Không phải nhà của tại hạ nhưng cũng như nhà của tại hạ ! Bởi chủ nhân của Vạn Hương lầu là bằng hữu rất tốt của tại hạ.
47 Phong Sơn nhìn xuống, Thạch Lâm như một trận đồ bát quái. Thiếu Hoa nhìn sang Mẫn Trinh. - Mẫn Trinh. . . Tại hạ phải vào Thạch Lâm, nàng có cùng đi với tại hạ không ?Mẫn Trịnh gật đầu :- Mẫn Trinh sẽ cùng đi với Thiếu Hoa công tử.
48 Ngồi trên một phiến đá phẳng lỳ là một lão già gầy còm, trông chẳng khác nào bộ xương khô lâu ngày chỉ còn da bọc xương. Ngay cả bộ trường y trên người lão cũng ngã qua màu vàng nhạt, trông thật cũ kỹ, những tưởng sắp rã thành bụi.
49 Ánh trăng lưỡi liềm chìm trong mặt nước hồ trong vắt. Đêm thật tinh lặng. Nhu Băng ngồi ven hồ nước. Nàng ngắm nhìn bóng trăng lưỡi liềm dưới đáy hồ. Nàng có vẻ trầm ngâm, suy tưởng.
50 Với nhân dạng vừa mập vừa lùn, lại vận thêm bộ tăng bào thùng thình, Tửu đà quỷ Huệ Căn trông chẳng khác gì một đứa bé quái dị. Bộ mặt nhẵn nhụi, chẳng có lông mày,cung không có râu lận tóc trông càng nực cười hơn.
51 - Cho ta ăn với?. Cho ta ăn với?- Tửu đà quỷ Huệ Căn vừa nói vừa chồm đến chực vơ lấy mớ thức ăn để trên bàn. Nhưng gữ hán nhân có bộ mặt thỏn ,cằm nhọn đã kịp gạt tay Tửu đà quỷ ra.
52 Tòa hắc lầu vắng lặng như tờ. Một sự vắng lặng không mang tính bình yên êm ả mà phảng phất trong đó sự khủng bố ẩn tàng. Như Băng và Thiên Tống đứng trước cửa tòa hắc lâu.
53 - Bổn nhân không tin một tiểu tử như ngươi lại có thể là đối thủ của bổn nhân !- Thế thì tôn giá lầm rồi !Cùng với lời nói đó, màn kiếm quang được chàng thi triển ra như một màng lưới khổng lồ từ từ hướng đến Vô Diện nhân.
54 Như Băng nhìn Thiên Tống ngồi trên tràng kỹ trong tư thế kiết đà như một pho tượng. Lưỡi Huyết Kiếm đặt trên hai bắp chân. Nàng buông tiếng thở dài nghĩ thầm:"Thiên Tống đã không còn là Thiên Tống ! Giờ y chỉ là một thanh kiếm sống không hơn không kém.
55 Người vỗ tay và thốt ra câu nói đó chẳng ai khác chính là chủ nhân Nhục Nhân Địa Quách Trụ. Như Băng nhìn lại Quách Trụ thì đã bị khống chế rồi. Nàng buột miệng hỏi:- Quách huynh, huynh làm gì vậy ?- Rồi nàng sẽ biết vì sao Quách Trụ phải làm như vậy !Y nhìn lại Thiếu Hoa.
56 Thiếu Hoa nằm thiếp trên tràng kỷ, Lại Xương Uy đi tới đi lui, thỉnh thoảnh lão lại dừn bước nhìn chàng, lắc đầu nói:- Làm sao bây giờ ?Bội Bội dùng khăn lau mặt Thiếu Hoa.
57 Pháp Thiện đại sư ngồi kiết đà trên phiến đá. Người như một vị bồ tát tham thiền nhập định. Phương Phương dùng tay lê đến bên người, cất tiếng nói:- Đại sư.
58 Lão Trương đẩy Phương Phương vào một gian đại sảnh với những vật dụng toàn bằng bạc. Bộ lư đồng đặt ngay giữa gian đại sảnh đó toa? mùi hương trầm ngào ngạt.
59 Thiếu Hoa nhìn Triệu Bính. Chàng buông tiếng thở dài rồi nói:-Triệu tôn giá không cần lặp lại những gì mình đã nói với Phương Phương. Tất cả những gì tôn giá nói,tại hạ đã nghe rõ cả rồi,không cần tôn giá phải nói lại.
60 Mã Trân Trân nằm duỗi dài trên tràng kỷ, Đầu gác lên chân một gã thanh niên mặt hoa da phấn. Ngồi dưới chân Uyên ương hồ Điệp cũng là một gã thanh niên khác.