41 Khi đám người Mộ Dung Lâm Phong đi ngang qua một ngã rẻ trên đường cái, Tiểu Bạch liền nhìn thấy Trúc Tử không ngừng nhìn nhìn cái tiệm nhỏ thứ ba phía bên phải, cẩn thận mỗi bước đi.
42 Mộ Dung Lâm Phong hoàn toàn mặc kệ đám người ầm ỹ phía sau, vẫn tự mình bế Tiểu Bạch, đi qua trước cửa tiệm lúc nãy còn đông nghịt, hiện tại lại bởi vì biến cố thình lình xảy ra của đại hán, đám người trước tiệm chậm rãi dời đi trận địa, biến thành một vòng tròn vây quanh đại hán bàn tán không dứt.
43 Tiểu Bạch đi theo bước của Mộ Dung Lâm Phong, thường thường nhìn Thượng Quan Vân Nhi ở phía sau, kéo kéo tay áo Mộ Dung Lâm Phong nói: “Sư phụ. . . . .
44 Sau khi trải qua chuyện ở chợ, người trong ngôi nhà nhỏ bằng trúc ở rừng rậm sương mù lại khôi phục trạng thái cuộc sống thông thường, cũng không ai nhắc lại chuyện gặp ở chợ, Tiểu Bạch cũng không còn giống như trước kia muốn đi ra ngoài ngắm nhìn thế giới nữa, giang hồ nơi hấp dẫn con người cũng là nơi dễ dàng chất chứa nguy cơ nhất, không cẩn thận một chút, bước nhầm một bước, thì đều thua sạch, bất kì ai trong gian
g hồ đều có rất nhiều chuyện không thể tự định đoạt, mỗi người xông xáo trong giang hồ cũng chẳng phải là một quân cờ sao, một quân cờ bước đi trong giang hồ, khác biệt duy nhất chính là, bản thân là quân cờ tự do không bị quản thúc, hay là quân cờ bị người khách tùy ý xoay vòng trong tay.
45 Ở sâu trong khu rừng sương mù ít người đến, bầu trời giờ Dần [3-5h sáng] còn chưa lộ ra ánh mặt trời, chung quanh một mảnh mờ mờ ảo ảo nhìn qua đều là đêm đen, hình dáng sự vật mơ hồ không rõ.
46 Tiểu Bạch nghe được lời Mộ Dung Lâm Phong nói, ngẩn người, tựa hồ hơi không hiểu được lắm, vì thế không xác định hỏi: “Ý sư phụ là chúng ta hiện tại đã rời nhà, sẽ có một thời gian rất dài không trở về nhà sao?”
“Ân, đúng vậy, Tiểu Bạch trước kia không phải thực thích đi ra ngoài nhìn xem thế giới bên ngoài, đối với thế giới bên ngoài rất là tò mò sao?” Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch từ vẻ mặt vui sướng lúc nãy lại đổi thành hưng trí thiếu thiếu, nghi hoặc nói.
47 Trong một gian phòng của một khách *** nhỏ ở một trấn cũng nhỏ nốt, một người thân mặc thanh y mộc mạc vẻ mặt an tường nằm trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt.
48 Mộ Dung Lâm Phong quan sát một chút vết thương của Lâm Tịch sau đó dặn dò nói: “Miệng vết thương thoạt nhìn tuy rằng thực nghiêm trọng, nhưng đã không chảy máu nữa, chỉ cần cử động cẩn thận một chút, đừng tiếp xúc với nước là được.
49 Tiểu Bạch bởi vì không ngoan bị đánh mông, hiện tại bởi vì phía dư
ới cảm giác đau đớn nóng hổi, đã được Mộ Dung Lâm Phong ôm vào lòng nằm sấp lên ngực hắn, Mộ Dung Lâm Phong vẻ mặt đau lòng hôn nhẹ nước mắt nơi khóe mắt của Tiểu Bạch nói: “Tiểu Bạch hiện tại có phải cảm thấy rất đau không, lần sau có dám không nghe lời nữa không?”
Tiểu Bạch rầu rĩ tựa đầu vào ngực Mộ Dung Lâm Phong nói: “Tiểu Bạch không dám, sư phụ đừng giận.
50 Vốn xe ngựa chỉ có hai người một cáo gồm Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch và Bạch hồ, hiện tại lúc này lại thêm một mỹ nam tử ốm yếu, tuy rằng có thêm một người, nhưng bên trong xe ngựa cũng đủ không gian, không trở nên chậc hẹp.
51 Đợi quản gia đi rồi, Tiểu Bạch liền ngắm căn phòng lịch sự tao nhã rộng rãi sắp phải ở trong nhiều ngày tới, gia cụ của nơi này vô luận là chất lượng hay là màu sắc thì ngôi nhà trúc hồi trước cũng không thể so sánh được, cả phòng nơi chốn đều lộ ra hơi thở cao quý.
52 Tiểu Bạch nhìn thấy vị Quốc sư phu nhân cao ngạo lãnh đạm kia cùng nha hoàn theo đuôi phía sau đi rồi, vẻ mặt áy náy nhìn Mộ Dung Lâm Phong nói: “Sư phụ, Tiểu Bạch có phải đã nói gì đó không tốt không?”
Mộ Dung Lâm Phong khụy gối xuống ngang tầm mắt của Tiểu Bạch nói: “Không có, Tiểu Bạch không có nói gì không tốt cả.
53 Khi Lâm Tịch tỉnh lại, toàn thân không giống như bình thường vô lực, trong ngực cũng không có từng trận đau. Đem một bàn tay đặt lên trên ngực mình dừng một chút, Lâm Tịch chưa bao giờ được như hôm nay thức tỉnh mà còn hoàn hảo như vậy, lúc vẻ mặt còn nghi hoặc, ngoài cửa truyền đến thanh âm nhu hòa của: “Lão gia, đã tỉnh chưa?”
Lâm Tịch chậm rãi khởi động thân mình, sau đó mới nói với quản gia Trương thúc bên ngoài: “Ân, vào đi.
54 Đang lúc bốn người tùy ý ngồi bên hồ nước nói cười vui vẻ, cách đó không xa truyền đến một trận tiếng bước chân ồn ào, chỉ thấy quản gia bước nhanh đến, vừa thấy Lâm Tịch liền nói: “Lão gia, trong cung có công công vào Quốc sư phủ nói muốn gặp ngài.
55 Trong viện Mộ Dung Lâm Phong ở lúc này sương khói lượn lờ, khói méo mó thẳng tắp chậm rãi bay lên trên, lại bị gió thổi qua chậm rãi phiêu tán xuống, phần đông người hầu đang làm việc quy củ, liền nhìn thấy trong viện khói bốc thật mạnh, đều sợ hãi, còn tưởng rằng là sân nhỏ bị cháy, mỗi người đều vội vã vác một thùng nước đến đây, nhưng còn chưa vào trong viện đã ngửi được hương vị rất thơm, bọn người hầu nghi hoặc nhẹ nhàng tiến vào sân, dưới tàng cây có nhiều điểm đỏ au của một gốc hồng mai cao lớn, công tử tuấn mỹ mặc thanh y tay phải đang cầm một cây cọ nhỏ, trên cây cọ có chấm gia vị, phết lên hai mặt của con cá, tay trái hướng về phía trước cầm lấy tay áo rộng bên phải để không bị dính gia vị được trộn có màu nâu kia.
56 Hiện tại là Mộc Triệt năm thứ hai trăm năm mươi ba, Mộc Triệt quốc quốc quân Triệt Việt tại vị.
Sáng ngày mùng một tháng này, Mộ Dung Lâm Phong, Tiểu Bạch cùng Trúc Tử đã sớm dùng xong đồ ăn sáng đứng ở trong viện chờ Lâm Tịch đến gọi bọn họ cùng đi hoàng cung Mộc Triệt quốc — trung tâm quyền lực của Mộc Triệt quốc.
57 Hoàng bào nam tử nghe được Tiểu Bạch trả lời, ngây người khá lâu, tựa hồ không thể tưởng được sẽ có một ngày y bị người ta không đáp còn hỏi ngược lại, lại không chút e ngại y mà nói muốn đi ngoài.
58 Trải qua hai chuyện phát sinh đột ngột trước đó, Mộc Triệt quốc quốc quân Triệt Việt mới kỹ lưỡng bắt đầu đánh giá đối phương, Triệt Việt cao cao tại thượng ngồi ở nhuyễn tháp chính giữa phía trên, Tiểu Bạch cùng Mộ Dung Lâm Phong ngồi ghế bên trái, Trúc Tử đứng sau lưng bọn họ, mà Lâm Tịch một mình ngồi ghế bên phải.
59 Mấy người trở lại quốc sư phủ, đã là lúc màn đêm buông xuống, mọi người trầm mặc nếm qua cơm chiều, Lâm Tịch vội vàng nói mấy câu với Mộ Dung Lâm Phong, như hảo hảo nghỉ ngơi này nọ, liền bụng đầy tâm tư rời đi, Tiểu Bạch nhìn bóng dáng Lâm Tịch rất nhanh rời đi nói: “Sư phụ, Lâm Tịch ca ca hôm nay hình như dáng vẻ rất kỳ quái.
60 Đám người Mộ Dung Lâm Phong ở lại Quốc sư phủ đã một thời gian không ngắn, người trong Quốc sư phủ trên cơ bản đều là dễ ở chung, đặc biệt quản gia Quốc sư phủ, đối với mấy người Mộ Dung Lâm Phong thật nhiệt tình, thường đến đây hỏi có gì cần hỗ trợ không, trước khi đi sẽ quan tâm hỏi một câu tình huống thân thể của Lâm Tịch để không phải lo lắng.