1 “Ai ~~ Các vị khách quan! Đại gia công tử các ca các gia các huynh đệ uống trà phẩm trà mời trà pha trà xem trà nhìn qua vọng qua nghe qua nha. . . ”
Một thanh niên khoảng hai mươi, tay cầm khoái bản trên trà lâu một bên thét to một bên đi đến chính giữa.
2 Lại nói Bạch Ngọc Đường một đường bạch y giục ngựa, hôm nay rốt cục cũng tới được thành Biện Lương, hỏi thăm người qua đường một chút, liền đi đến tửu lâu lớn nhất tốt nhất trong thành Biện Lương —— “Túy Tiên Lâu”.
3 Đêm đó, nguyệt hắc phong cao (không trăng gió to), thực sự là thời cơ tốt để giết người phóng hỏa!
Bạch Ngọc Đường ngồi trên một gốc cây đại thụ trong hậu viện Khai Phong Phủ, cảm thán quả nhiên là trời cũng giúp ta! Bất quá… Làm sao dẫn con mèo kia đi ra đây? Ném đá? Được! Dẫn y đi ra! Ta ném!
“Ba!” Một tiếng vang nhỏ!
…
Không phản ứng? Thanh âm tuy nhẹ, nhưng người công lực thâm hậu hẳn là có thể phát giác ra a?! Thế nào không ai đi ra?! Ta lại ném!
“Ba!”
…
…
Vì sao không ai đi ra? Chẳng lẽ người ở đây đều là đám giá áo túi cơm? Không thích hợp a! Cho dù người ở đây đều là giá áo túi cơm, cái người “lơ mơ” được danh Nam hiệp kia hẳn là không phải a?! Có vấn đề!!
Bạch Ngọc Đường dạo một vòng vòng quanh Khai Phong Phủ, rốt cục để cho hắn tìm được địa phương có người —— đại đường…
“A…”
Một tiếng thét chói tai của nữ tử từ trong nội đường, Bạch Ngọc Đường lặng lẽ mà ẩn thân trên xà nhà ở ngoài đại đường, len lén nhìn vào phía trong.
4 Hãm Không đảo
Tụ Nghĩa sảnh
Chính giữa phía trên trong phòng, một trung niên hán tử đang ngồi, chính là một trong Ngũ Thử Toản Thiên Thử Lô Phương.
5 Không biết qua bao lâu! Triển Chiêu cảm giác trước mắt sáng ngời, mở mắt nhìn, xung quanh trơn bóng bằng phẳng, bản thân đang ở trong một quật đá (quật = dạng như cái hầm ngầm, xung quanh đều là tường, dạng hình trụ hoặc bán cầu).
6 Hàn Chương nói còn chưa dứt lời, đã thấy một đạo bạch ảnh bay vút đi, trong nháy mắt, liền rơi lên trên con thuyền mới vừa rời bến tàu kia!
Triển Chiêu quay đầu lại, giật mình!
“Bạch gia gia đã nói qua, nếu ngươi có thể ra khỏi Thông Thiên Quật, Bạch gia gia liền theo ngươi đi Khai Phong!” Bạch y tung bay, tiếng nói trong trẻo vân đạm phong khinh.
7 Hoàng cung, Ngự Thư Phòng.
“Thần, Bao Chửng (Triển Chiêu) tham kiến ngô hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Hai vị ái khanh bình thân!” Thiên tử thiếu niên Triệu Trinh tiếu ý nhẹ nhàng.
8 “Tương Dương Vương năm ngày sau vào kinh?”
“Không sai! Tương Dương Vương Triệu Doanh, Triệu vương gia lần này vào kinh, chỉ dẫn theo hai mươi người, đến đây chúc thọ hoàng thượng! Hoàng thượng lo lắng sự an toàn của vương gia! Triển hộ vệ!”
“Có thuộc hạ.
9 “Miêu Nhi, ngươi rốt cục cũng chịu lên đây?”
“Bạch huynh! Ngươi say!”
“Tửu lượng của Bạch gia gia không thấp như thế! Đang suy nghĩ còn mấy đêm nữa ngươi mới ra đây! Không nghĩ tới Miêu Nhi ngươi một chút kiên trì cũng không có…”
“Bạch huynh…”
“Ân?”
“Ngươi mỗi đêm ở nóc nhà Triển mỗ uống rượu, sẽ không phải là muốn Triển mỗ ra cùng ngươi uống rượu đấy chứ?”
Bạch Ngọc Đường xoay người nhìn y, lộ ra một nụ cười tà khí, “Vậy ngươi bồi Bạch gia gia hảo hảo đánh một trận!”
Nhẹ nhàng nhăn lại làn mi đẹp, gương mặt nguyên bản cười khẽ, trong nháy mắt u ám xuống.
10 Lại nói Triển Chiêu từ khi vào vương phủ, ngày ngày cẩn thận lưu ý, thấy thủ vệ vương phủ có nhiều sơ hở, liền tự xắp xếp lại từ đầu. Hộ vệ trong vương phủ, cũng vì được Triệu Doanh ngầm mệnh lệnh, ngược lại cũng phối hợp.
11 Sáng sớm hôm đó, có công công trong cung đến truyền lời, nói là bày yến hội ở Thanh Bình Điện, mời Tương Dương Vương tiến cung dự yến.
Triển Chiêu theo Triệu Doanh vào hoàng cung, một đường đi tới, thẳng bước đi hướng về Thanh Bình Điện!
Một lão thái giám tóc trắng xoá đi tới trước mặt, Triển Chiêu nhận ra, chính là phó tổng quản Đại Nội thái giám Trịnh Kỳ.
12 Trước trời tối, Bạch Ngọc Đường vẫn như thường ngày, nhẹ nhàng tung người nhảy vào từ trước cửa sổ mở ra kia, đã thấy Triển Chiêu đang ngồi ngay ngắn trên giường, sắc mặt tái nhợt, môi không huyết sắc, trên trán rậm rạp đầy mồ hôi, ngưng thần nhắm mắt, hiển nhiên đang tự vận công.
13 Tia sáng có chút hôn ám, gian phòng có chút ngột ngạt, không khí âm lãnh mà dày đặc.
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường theo sát phía sau Công Tôn Sách, tiến vào phòng đặt thi thể của Khai Phong Phủ.
14 Sáng sớm, Triển Chiêu tỉnh giấc như thường ngày, đem quan phục mặc chỉnh tề, lấy Cự Khuyết, mới ra cửa phòng, liền thấy Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường đang đầy mặt tiếu ý, theo Công Tôn Sách, đi tới phòng của Triển Chiêu, thấy y đã sớm thức dậy.
15 Huyện Hà Tây, tiếp giáp Hoàng Hà, thuộc sở hữu phủ Hà Trung.
Ở đây, tuy rằng chỉ là một huyện nho nhỏ, nhưng vì nằm giữa hai thành Tương Dương cùng Hà Trung, bởi vậy, người đi đường cùng lái buôn lui tới đông đảo, cũng coi như phồn hoa.
16 Không khí se lạnh trùng kích da thịt xích lõa, nhẹ nhàng mở mắt ra, đã thấy người nọ mang theo một loại ánh mắt thưởng thức, tán thưởng, tinh tế mà nhìn kỹ thân thể xích lõa của mình.
17 “Ở đây thực không tồi a, phồn hoa náo nhiệt, gần vượt qua cả thành Đông Kinh. ” Bạch Ngọc Đường nhìn người đến người đi bên cạnh, đang cùng Triển Chiêu đi trên đường phố ở thành đông của thành Tương Dương.
18 Ba người một đường không ngừng, mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi một canh giờ, chỉ chọn đi những nơi không người, cũng may nội lực ba người thâm hậu, ngày đêm chạy vội.
19 Âu Dương Xuân thực không muốn ở lâu tại nha môn quan phủ, lại thấy Triển Chiêu một đêm không về. Sáng sớm ngày thứ hai, liền cáo từ Bao Chửng, Công Tôn Sách cùng Bạch Ngọc Đường.
20 Nửa đêm, bốn phía một mảnh yên tĩnh.
“Không tốt! Đi lấy nước, đi lấy nước…” Hốt nhiên, một tiếng quát rống vang lên.
Triển Chiêu cùng Trương Lực xoay người dậy, lại chỉ thấy bốn phía trong phòng lấp lóe hồng quang, khói đặc cuồn cuộn.