21 CHƯƠNG 21
Kỳ thực trong lòng Vương Hạo, vẫn luôn hối hận vì ngày đó hiểu lầm mà cưỡng gian Quý Gia Hoành, cưỡng hắn không giống như đánh hắn, không cách nào phủi áo tiêu sái bỏ đi trong lòng sảng khoái không cần lo nghĩ gì.
22 CHƯƠNG 22
Vương Hạo ngồi chuyến xe lửa buổi chiều về thành phố N. Ngồi trên tàu vẫn một bụng tức giận, mình trước đây đã phí hoài công sức đánh Quý Gia Hoành mà, đến lúc này vẫn còn dám mở to mắt nói dối.
23 CHƯƠNG 23
Vương Hạo cuối cùng vẫn thông qua kiểm tra viết và kiểm tra sức khỏe của người tình nguyện.
Năm tư nhàn rỗi, thời gian vùn vụt trôi qua.
24 CHƯƠNG 24
Vương Hạo cảm thấy mình rất may mắn, nơi được phân đến tốt hơn nhiều so với tưởng tượng. Tuy rằng cơ sở vật chất không bằng thành phố lớn, nhưng sinh viên khan hiếm, trường học hai tầng tập trung cả tiểu học lẫn trung học cũng mới được xây dựng, đãi ngộ nhận được cũng đủ khiến hắn cảm động.
25 CHƯƠNG 25
“Này, anh nghe nói gì chưa? Họ Quý đó ở đây cũng có tình nhân đấy, còn là nam nữa!”
“Cái gì? Chỗ này cũng có sao, hắn cũng bừa bãi quá rồi.
26 CHƯƠNG 26
Vương Hạo có hơi áy náy, còn áy náy hơn cả chuyện Trương Tiểu Dã lần trước, trơ mắt nhìn Quý Gia Hoành thở hồng hộc bỏ đi, lại không muốn xuống nước gọi hắn.
27 CHƯƠNG 27
Quý Gia Hoành nói: “Mạng của ta nằm trong tay ngươi… Đợi ta chết… Ngươi nói với mẹ ta một tiếng…”
Vương Hạo nào đoán được suy nghĩ hoang đường trong lòng Quý Gia Hoành, nhưng cũng không nỡ thấy bộ dạng đáng thương của hắn, ngực đau xót, ngữ khí không hiểu sao cũng ôn nhu hơn: “Nói bậy bạ gì đó, có ta ở đây, ngươi sẽ không chết.
28 CHƯƠNG 28
Quý Gia Hoành sau khi xuất viện, cuộc sống khôi phục bình thường, nhưng trong bình thường lại có điểm không bình thường.
“Anh có cảm thấy Quý Gia Hoành gần đây có chỗ nào khác khác không?” Cô thư ký trường quay hỏi.
29 CHƯƠNG 29
Yêu, yêu nhau?
Quý Gia Hoành há hốc mồm kinh ngạc nhìn Vương Hạo.
Cho dù là Quý Gia Hoành, lúc thân thiết với vài tiểu minh tinh cũng biết lái xe đi hóng gió, lúc hẹn hò ăn cơm dưới ánh nến, mua vài món quà mua hoa dưới ánh trăng anh anh em em, nói những lời tán tỉnh buồn nôn chết người không đền mạng.
30 CHƯƠNG 30
Quý Gia Hoành ngây ngốc nửa ngày.
Di động đổ chuông cộng hưởng với tiếng rung cả buổi, người kia dường như không nghe thấy, không biết đang nghĩ gì, khóe miệng thỉnh thoảng cong lên, cười ngố.
31 CHƯƠNG 31
Lần đầu chủ động giúp người khác, không phải lấy tiếng, không có quan hệ lợi ích.
Quý Gia Hoành cảm thấy trong lòng sảng khoái, so với đi đền chùa miếu mạo dùng tiền tiêu tai giải hạn còn sảng khoái hơn.
32 CHƯƠNG 32
Người trong đoàn phim vừa kết thúc công việc, đang thu dọn đồ đạc, Quý Gia Hoành đùng đùng tức giận trở về, túm trợ lý công ty mình kéo sang một bên.
33 CHƯƠNG 33
Quý Gia Hoành cảm thấy tình cảnh bây giờ rất quen, mình trong KTV đã muốn làm vậy với Vương Hạo, đạo cụ gì cũng dùng, nhỏ nến, quất roi, buộc hắn gọi mình là anh, đùa hắn, sỉ nhục hắn, đánh hắn tiết hận.
34 CHƯƠNG 34
Quý Gia Hoành vội kéo quần đuổi theo, Vương Hạo không biết đang nghe điện thoại của ai, vừa nói vừa đi, đang rất nóng giận, đi cũng cực nhanh.
35 CHƯƠNG 35
Khoảng thời gian này Quý Gia Hoành luôn lẩn tránh Điền Trung, thật không ngờ hắn đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.
Quý Gia Hoành có chút tức giận: “Cậu sao biết chuyến bay hôm nay của tôi?”
Điền Trung mặc chiếc áo khoác màu vàng, túi căng phồng không biết nhét thứ gì, mỉm cười nhìn hắn: “Tôi hỏi trợ lý công ty cậu.
36 CHƯƠNG 36
Vương Hạo công cốc đến khách sạn, gọi điện lại không tìm được. Đi hỏi trợ lý mới hay Quý Gia Hoành lần này thật sự đi về.
Vứt lại cục diện rối rắm, nháy mắt lặn mất tăm.
37 CHƯƠNG 37
Trả tiền xong, Vương Hạo xuống taxi.
Hòa thượng chạy được chùa không chạy được, Quý Gia Hoành hắn có trốn thế nào cũng phải về nhà. Vương Hạo siết chặt nắm tay, cũng không tin mình không chặn được hắn!
“Anh ơi, anh quên đồ này.
38 CHƯƠNG 38
Điền Trung ấn Quý Gia Hoành, áp lên cửa nghe ngóng một hồi, đợi ngoài cửa hoàn toàn không còn động tĩnh, mới thả lỏng một hơi, bề ngoài tuy rằng bình tĩnh, thực tế tay chân đều run cầm cập, giống như trút giận áp sát trước mặt Quý Gia Hoành: “Vương Hạo gia hỏa kia không giống để người khác thượng, là ngươi trái lại phục tùng theo hắn? Ngươi quên hắn vốn ức hiếp ngươi thế nào sao, Quý Gia Hoành, một người đàn ông như ngươi sao có thể thấp hèn như vậy?”
Ngoài cửa không còn động tĩnh nào nữa, Quý Gia Hoành đáy lòng trỗi lên loại cảm giác vô lực giống như tuyệt vọng, nghe Điền Trung chế giễu, châm biếm đáp trả: “Ta tình nguyện thấp hèn liên quan gì ngươi? Ngược lại ngươi quên lúc ngươi phe phẩy đuôi trước kẻ thấp hèn như ta sao?”
Điền Trung tức giận, đấm một đấm vào bụng Quý Gia Hoành: “Ngươi chết đến nơi còn mạnh mồm.
39 CHƯƠNG 39
Thứ cắm trong cơ thể nhiệt độ hoàn toàn không giống ngón tay lạnh lẽo, Quý Gia Hoành rên một tiếng, chân gác lên thắt lưng Vương Hạo.
Đối với thân thể đối phương cả hai đều đã quen đến không thể quen hơn, Vương Hạo ngựa quen đường cũ tìm được điểm mẫn cảm của Quý Gia Hoành, cọ sát va chạm, khoái cảm ngọt ngào lũ lượt kéo tới, dục vọng Quý Gia Hoành lại chậm rãi ngẩng đầu.
40 CHƯƠNG 40 PN1
Phiên ngoại 1
Vương Hạo hỏi: “Ngươi thế nào đột nhiên chạy tới đây. ”
Quý Gia Hoành cảm thấy vấn đề này rất gay go, do dự nửa ngày vẫn nói rõ: “Ta thấy hai chúng ta đã lâu không gặp.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 100