1 Mở đầu
'Nơi này là đâu?. ' Tiêu Triệt nhìn khung cảnh trắng xóa xung quanh tự hỏi.
Hắn nhớ mình trước khi chết đã ôm chặt Phong vào lòng, hứa hẹn cả hai sẽ gặp lại ở dưới âm phủ.
2 "Tiêu tổng, các giám đốc của các chi nhánh đã có mặt đầy đủ ở phòng họp. "
"Tôi biết rồi. "
Nghe tổng giám đốc lạnh nhạt đáp lại lời của mình, vị thư ký trẻ cùng không mấy ngạc nhiên như lúc đầu.
3 Kể từ sau khi Ngô Phong thú nhận tình cảm dành cho Vương Tuấn Lâm, Ngô Phong liên tục bị các sinh viên trong trường quấy phá. Trên đường đi bị người ngáng chân, vào lớp học bị mọi người soi mói, lúc ra về lại bị người khác đánh đập.
4 "Thiếu gia, đây là toàn bộ thông tin của Ngô thiếu gia. " Một vệ sĩ đưa 1 xấp giấy cho Tiêu Triệt.
"Đây là tất cả?" Tiêu Triệt nghi hoặc hỏi.
Trên tay Tiêu Triệt lúc này chỉ có vỏn vẹn năm tờ giấy, tất cả đều là thông tin của Ngô Phong từ khi cậu được chuyển vào cô nhi viện cho đến khi cậu vào đại học A.
5 'Vì anh muốn biết mọi chuyện về em, và vì em là người anh vẫn luôn tìm kiếm, là người đã đánh cắp trái tim anh nhưng suốt thời gian qua vẫn luôn lẩn trốn.
6 "Đến ngã tư tiếp theo thì rẽ trái. " Ngô Phong nói.
Khi cậu vừa tỉnh lại, cậu liền bị Tiêu Triệt bắt uống thuốc, sau đó liền bị anh bắt ép chuyển nhà.
7 Sáng sớm ngày hôm sau, cả thành phố T đều bị chấn động bởi một tin tức.
'Vương thiếu gia của tập đoàn Vương thị đã cầm đầu tất cả học sinh trường đại học A thường xuyên "khi dễ" học sinh đặc biệt'
Giới thượng lưu đương nhiên sẽ không để chuyện này vào diện quan trọng, nhưng tất cả mọi người ở tầng lớp khác lại rất phẫn nộ về điều này.
8 "Chúng ta đang đi đâu vậy?" Ngô Phong thắc mắc hỏi.
"Vương Tuấn Lâm muốn gặp cậu ở khách sạn của Vương thị, đó là nơi chúng ta đang đến. " Tiêu Triệt ngồi bên cạnh cậu nói.
9 "Đồ ngốc, tất cả những gì tôi làm, bởi vì tôi yêu em. "
Ngô Phong nghe lời đó liền chấn động.
"Anh. . . anh vừa nói gì? Anh yêu tôi? Tiêu tổng! Xin anh đừng lấy chuyện tình cảm ra đùa với tôi, một lần tổn thương là quá đủ với tôi rồi!" Cậu hét lên.
10 Tiêu Triệt cả một đêm không ngủ, cố gắng lái nhanh nhất có thể để đến được nơi đó vào sáng sớm. Nhìn người đang ngồi trên đùi mình say ngủ, anh cảm thấy không thể hạnh phúc hơn, mặc dù chân anh lúc này đã tê hết rồi.
11 Hôm nay là ngày đầu tiên Ngô Phong thực tập, từ sáng sớm cậu đã thức đậy chuẩn bị đi làm. Nhanh chóng vệ sinh thân thể, sau đó ra tủ quần áo, chọn một cái áo sơ mi màu trắng cùng với quần tây màu đen rồi mặc vào người.
12 "Cậu chắc chắn đây là người mà ta cần tìm?" Vương Phúc nhìn tấm ảnh trên tay hỏi người đàn ông trước mặt.
"Tôi chắc chắn đây là người mà ngài cần tìm, cậu ta tên là Ngô Phong.
13 Tiêu Triệt vẻ mặt lạnh lùng bước vào, tất cả ánh mắt của mọi cô gái trong phòng đều dán chặt vào người anh, đương nhiên là ngoại trừ Lưu Nhã Thi. Anh rất nhanh nhìn thấy được hai nhà Vương - Lưu đang đứng ở trước mặt, hừ lạnh một tiếng rồi nhanh chóng bước qua bọn họ mà đi.
14 Sau khi lên phòng, Ngô Phong liền đi tắm. Lúc Tiêu Triệt bước vào phòng, chỉ thấy người trong phòng đang ngồi trên giường sấy tóc, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở phía dưới.
15 "Ưm. . . "
Ngô Phong tỉnh dậy như mọi ngày, khi mở mắt ra, cậu thấy Tiêu Triệt vẫn nằm đối diện cậu, tay vẫn nắm chặt tay cậu. Ngô Phong nhẹ nhàng nhích người lại gần, nghiêm túc quan sát diện mạo người trước mặt.
16 Tiêu Triệt điên cuồng nhấn ga chạy đến bệnh viện, mặc kệ tất cả những lời mắng chửi của người đi đường, anh chỉ quan tâm đến người đang cấp cứu trong bệnh viện kia.
17 Sáng ngày hôm sau, cả thành phố T lại một lần nữa bị chấn động. Vụ tai nạn xe ngày hôm qua đã đi khắp các trang tin tức, nhưng đó chưa phải là điều quan trọng.
18 "Cậu ấy đã hoàn toàn khỏe rồi chứ?" Tiêu Triệt hỏi Mộc Tiểu Vũ.
"Tạm thời là thế, tuy cú va đập đầu hơi mạnh nhưng hiện tại đã không còn vấn đề gì rồi.
19 Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Triệt lái xe đưa Ngô Phong đến nghĩa trang ở ngoại ô. Tâm trạng của anh lúc này rất không tốt, cả đêm qua Ngô Phong không hề chợp mắt một chút nào, cậu vẫn luôn giả vờ ngủ để anh yên lòng nhưng hơi thở của cậu đã tố cáo việc đó.
20 Tiêu Triệt im lặng để Ngô Phong dựa vào mình, nghe cậu kể lại quá khứ của mình.
"Lúc trước ba em rất thân với Vương Phúc, có thể nói hai người họ giống như là anh em ruột.